Bạch Tam lại đến Tắc Ba, từ dân làng nàng biết được chỉ có huynh đệ Triệu thị trở về làng rồi rời đi, còn những người khác thì không xuất hiện nữa. Nàng đã đi dò xét Bách Hoa Cốc cũng không tìm thấy dấu vết của những người khác, càng không gặp lại Quỷ Liên.
Trên hành trình này, nàng chỉ có một mình giống như mỗi lần đi làm nhiệm vụ trước kia. Chỉ là chặng đường này đầy ắp những kỷ niệm, mỗi bước đi đều đè nặng lên thần kinh của nàng. Dần dần, nàng bắt đầu nhận ra có gì đó không ổn với chính mình. Rõ ràng giây trước nàng tự nhủ bản thân phải quên đi sự ấm áp không thuộc về mình, cũng quên đi người đó, thế mà ngay giây phút tiếp theo, khi tỉnh táo lại thì tay nàng đã cầm một con cá đang nướng hoặc là chải tóc thành búi. Chỉ là nàng làm sao cũng không nhớ được mình đã bắt cá như thế nào và đã làm gì với nó.
Nàng biết mình đang có vấn đề, cũng biết mình không nên đi chuyến này. Nhưng nhiệm vụ Vũ Chủ Tử giao vẫn chưa hoàn thành, nàng không còn cách nào khác ngoài việc phải đi một chuyến. Phải giết những kẻ sống sót rời cốc, phải quay lại Yến Tử Trại để báo cáo những việc trong cốc, sau đó về lầu lĩnh phạt vì nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Đến Yến Tử Trại đã là ngày 27 tháng 9. Hôm đó trời quang nắng ấm, chẳng hề có chút u ám nào của trời cuối thu.
Yến Tử Trại giăng đèn kết hoa náo nhiệt mấy ngày liền, ngay cả những ngôi nhà dưới chân núi và cây trái ven đường cũng được treo đèn lồng đỏ và hỉ lụa. Bạch Tam toàn thân trắng thuần đi qua trông đặc biệt chói mắt, cũng vô cùng cô độc, hệt như một hồn ma lang thang chẳng nơi thuộc về.
Nhìn thấy nàng, Yến Cẩn Sơ cũng không tỏ ra khó chịu, vẫn hiểu lễ nghĩa và nhã nhặn như mọi khi.
"Thuyền Khanh gia sắp cập bến, Tam thiếu gia đích thân tới đón thiếp thân. Tam cô nương và Tam thiếu gia đã là bạn bè, sao không nán lại uống một chén rượu mừng." Bình tĩnh mà nghe Bạch Tam báo cáo về hành trình đến Huyễn Đế Cung, nàng đáp lại, ngữ điệu dịu dàng, không vui sướng cũng không khoa trương, chỉ trần thuật sự thật, cũng đưa ra lời mời hợp lý.
Bạch Tam cũng không cự tuyệt mà xoay người đi về chỗ ở lần trước.
Nhìn bóng dáng nàng rời đi, đôi mắt đẹp của Yến Cẩn Sơ lóe lên tia sắc lạnh, một ý cười lạnh lẽo hiện lên trên khóe môi thanh tú của nàng.
Thuyền Khanh gia đến vào chạng vạng tối, lúc đó Bạch Tam đang ôm gối ngồi trên mái nhà, lẳng lặng nhìn đoàn người dưới chân núi dần rõ ràng trong ánh hoàng hôn, mà nam tử đang đi phía trước lại chói mắt tựa ánh trăng sáng giữa bầu trời sao.
Như cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn ngẩng đầu nhìn sang, nàng cũng không tránh né mà chỉ lạnh lùng nhìn hắn như đang nhìn một người xa lạ. Chỉ có nàng mới biết khoảnh khắc này trái tim nàng đập nhanh đến mức gần như muốn vỡ nát.
Vì sao ở lại? Vì sao biết rõ hắn không muốn gặp lại nàng, nhưng nàng vẫn muốn gặp lại hắn, dù ở khoảng cách xa như vậy?
Trong yến tiệc tẩy trần, nàng cúi đầu lặng thin trong một góc nhưng đôi tai lại vểnh lên, tham lam lắng nghe từng lời hắn nói.
"Nói đến chuyện này thì Tam cô nương chính là bà mối cho thiếp và Tam thiếu gia đây." Yến Cẩn Sơ bỗng nhiên nói, thanh âm ôn hòa nhưng lại như kim châm chọc thủng màng nhĩ Bạch Tam, nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt cười của mỹ nhân tràn ngập sự mỉa mai không che giấu.
"Tam thiếu gia, ngươi nghĩ chúng ta có nên nâng cốc kính Tam cô nương một ly không?"
Chúng ta... Bạch Tam sửng sốt, nhớ tới hai chữ này Thụ Tam thiếu đã từng nói với nàng. Hiện tại, hắn đã sánh đôi cùng một nữ nhân khác.
Đến lúc này ánh mắt Khanh Tố mới rơi vào Bạch Tam, hắn cười nói: "Đương nhiên." Nói xong, hắn đứng lên, cúi người đỡ Yến Cẩn Sơ đứng dậy. Bọn họ cùng nhau đến trước mặt Bạch Tam, lập tức có hạ nhân mang rượu tới.
Bạch Tam lại cúi đầu ngồi yên.
Khanh Tố từ trên khay lấy hai ly rượu, khụy một chân nửa ngồi trước mặt Bạch Tam, sau đó đưa ly rượu đến trước mặt nàng: "Tam cô nương..."
Hắn vừa mở miệng, Bạch Tam bỗng nhiên ngước mắt, đôi mắt lạnh nhạt nhìn thẳng vào sườn mặt tuấn tú của hắn, không để ý đến cảm xúc mãnh liệt trong đôi mắt đen đó, nàng chỉ u ám nói: "Ta không quen ngươi, các ngươi cũng không cần phải cảm ơn ta." Nói xong, nàng đứng phắt dậy, quay người bước ra khỏi yến phòng.
Bầu không khí vốn sôi nổi lập tức đông lại, không ai ngờ lại xảy ra cảnh tượng như này, tuy nhiên, sau một hồi cứng đờ, Khanh Tố đã trở lại bình thường, mỉm cười nói: "Không ngờ tính tình Tam cô nương vẫn quái gở như vậy." Hắn đứng dậy, uống cạn hai ly rượu trong tay rồi trở lại vị trí ban đầu như không có chuyện gì xảy ra, cũng quên mất đón tiếp Yến Cẩn Sơ. Mọi người thấy hắn rộng lượng như thế, sự xấu hổ ngắn ngủi lập tức biến mất, khung cảnh náo nhiệt trở lại.
Đêm đó, yến hội đến tận khuya mới tan. Bạch Tam lại ngồi trên mái nhà, nhìn yến phòng náo nhiệt, nghe tiếng huyên náo từ bên trong vọng ra cho đến tận đêm khuya. Sau đó, những người bên trong giải tán về chỗ ở của mình, còn đoàn người Khanh Tố thì lũ lượt kéo đến khách viện nàng đang ở. Bạch Tam nhìn thấy một nam tử trung niên đỡ một người say bất tỉnh nhân sự đi vào căn phòng mà hắn từng ở trước đây, ngay cạnh phòng nàng.
Chậm rãi nằm xuống mái nhà, nàng nghe tiếng hắn khe khẽ ngáy, mơ hồ có thể cảm nhận được hô hấp cùng nhịp tim đều đặn của hắn, mí mắt mấy ngày không nghỉ dần trở nên nặng nề.
Lần nữa thức dậy không phải vì bình minh, cũng không phải vì rét lạnh. Mà là vì ánh lửa chói mắt và những tiếng la hét giận dữ. Nàng mở mắt ra thì phát hiện chẳng biết từ lúc nào trong khách viện đã tập trung rất nhiều người, bao gồm cả những người Khanh gia và những người Yến Tử Trại.
Chuyện gì đã xảy ra? Nàng ngờ vực. Khi nhìn thấy Khanh Tố đi ra từ một gian phòng rồi giận dữ đóng sầm cửa lại, vẻ mặt người Yến Tử Trại đều lộ ra vẻ xấu hổ và khó tin, trong khi người Khanh gia thì lạnh lẽo đến mức không nhìn ra cảm xúc nào.
Lẳng lặng ngồi dậy, nàng không khỏi tập trung vào đó.
Một lúc sau, cửa lại mở, nam tử đỡ Khanh Tố về phòng bước ra. Ông ta hơi ủ rũ, sắc mặt lại kỳ lạ, có tức giận, xấu hổ, buồn bực và thậm chí là hụt hẫng. "Không ai được phép bước ra khỏi viện này!" Khanh Tố lạnh lùng ra lệnh, vừa dứt lời, người Khanh gia lập tức tản ra, nhanh chóng chiếm giữ cửa viện, tường và mái nhà, phong tỏa bất cứ nơi nào có thể ra vào.
Bạch Tam đối diện với nam tử nhảy tới trước mặt mình hồi lâu vẫn không nhúc nhích, người nọ nhìn nàng, nghĩ ngợi rồi quay đi, rảo mắt nhìn xung quanh.
Lúc này, phần lớn người trong sân đều bị dồn vào một gian phòng, chỉ còn lại Khanh Tố, Khanh Mộng Hà và một số trưởng bối Yến gia ở bên ngoài.
"Đã đến lúc chư vị phải cho ta một lời giải thích hợp lý, tại sao Yến trại chủ lại ở trong phòng Tứ thúc ta?" Đôi mắt sắc bén của Khanh Tố quét qua đám người Yến gia đang có mặt ở đó. Khuôn mặt của hắn đột nhiên hiện ra một nụ cười rất ôn hòa. Tuy nhiên, ngay cả Bạch Tam ở xa trên mái nhà cũng cảm nhận được luồng sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ hắn.
"Vào phòng rồi nói..." Trước khi có người trả lời Khanh Mộng Hà đã mở miệng, lời nói phát ra thân thể hắn khẽ run rẩy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
"Tứ thúc!" Khanh Tố đưa tay đỡ lấy hắn, quay đầu quát lớn về phía những người Yến Tử Trại: "Còn không nhanh gọi đại phu tới? Tứ thúc của ta có gì bất trắc, hôm nay Khanh mỗ nhất định sẽ huyết tẩy nơi này." Nói xong hắn chẳng thèm liếc mắt mà đỡ Khanh Mộng Hà vào phòng.
Người Yến gia vốn còn nghi ngờ chuyện này, nhưng khi thấy hắn tự đề cập đến chuyện mời đại phu chuẩn bệnh đúng như ý muốn của mình, họ liền để tổng quản Tiêu Đồ đích thân đi mời đại phu. Sở dĩ không sai sử hạ nhân bình thường là vì trước khi sự việc được sáng tỏ họ không có ý định công khai nó ra ngoài hơn cả Khanh gia.
Sau khi Tiêu Đồ rời đi, những người còn lại cũng lần lượt tiến vào phòng. Bên ngoài chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng, nếu không có người Khanh gia nghiêm nghị đứng xung quanh thì Yến Tử Trại sẽ giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bạch Tam vừa động, nam tử cách đó không xa lập tức cảnh giác nhìn sang, toàn thân căng cứng.
Bạch Tam không để ý đến hắn, tập trung tinh thần lắng nghe động tĩnh trong phòng.
"Tứ thúc, thúc sao rồi?" Sau khi đỡ Khanh Mộng Hà ngồi xuống giường, Khanh Tố lo lắng hỏi.
Khanh Mộng Hà lắc đầu, hơi thở dồn dập, nhỏ giọng nói: "Ta không sao, Tố nhi ngươi..."
Khanh Tố hơi giơ tay ngăn cản, sau đó ngẩng đầu cười với người Yến gia, "Nếu Yến trại chủ có ý với gia thúc thì cứ nói thẳng. Khanh mỗ cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, sao phải dùng những biện pháp quyết liệt như vậy để ép buộc?"
Những lời chỉ trích gần như là sỉ nhục, ngay cả khi thật sự là bên họ sai, họ cũng không thể chấp nhận ngay được. Huống hồ chuyện còn chưa sáng tỏ Yến gia sao có thể cam chịu được.
"Tam thiếu gia có ý gì? Cẩn Nhi mặc dù mang trọng trách trại chủ, không thể ẩn mình trong khuê phòng như thiếu nữ tầm thường khác, nhưng nó vẫn luôn giữ mình trong sạch, tuyệt đối không làm bất cứ điều gì tổn hại đến danh tiết của mình. Sự việc hôm nay nhất định có ẩn tình. Trước khi điều tra rõ chân tướng mong Tam thiếu gia đừng đưa ra bất kỳ kết luận nào..." Nhị thúc của Yến Cẩn Sơ ho một tiếng, bộ râu bạc run rẩy không vui nói.
Khanh Tố cười khẩy, không tiếp tục chỉ trích mà chỉ nói: "Đã như vậy, mời trại chủ tới đây tự mình giải thích. Thời gian dài như vậy, hẳn là đã chỉnh trang ổn thỏa rồi."
Nhị thúc sắc mặt đỏ bừng, mặt già không nhịn được có chút xấu hổ, đang định mở miệng chuyển mục tiêu về phía Khanh Mộng Hà thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Yến Cẩn Sơ sắc mặt tái nhợt được nha hoàn đỡ vào.
Ngồi xuống chiếc ghế trong phòng, đôi mắt trong veo của nàng quét qua những người trong phòng, nhưng khi đến chỗ Khanh Mộng Hà lại có chút né tránh.
"Các ngươi muốn biết gì? Ta sẽ kể hết cho các người nghe." Giọng nàng lạnh lùng, khác hẳn sự dịu dàng thường ngày.
Không ngờ nàng lại thẳng thắn như vậy, những người khác nhất thời nghẹn lời. Chỉ có Khanh Tố là không hề bị ảnh hưởng mà chậm rãi hỏi: "Xin hỏi Yến trại chủ giữa đêm ghé thăm gia thúc vì lý do gì?"
Khanh Mộng Hà cau mày nhắm mắt dựa lưng vào giường, dường như đang phải chịu ngàn cực hình dày vò, đến nỗi sự thật thế nào ông cũng không quan tâm tới. Ông chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt đều vô cùng vớ vẩn, giống như một màn kịch khôi hài, mà cháu trai ông lại chính là kẻ khởi sướng màn khôi hài này.
Yến Cẩn Sơ ngập ngừng một chút, "Ta... Ta chỉ muốn xin lỗi Khanh Tứ gia..." Nàng ấp úp nói, một là vì không muốn nhắc đến chuyện cũ, mặt khác ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy chính mình có chút kỳ lạ. Lúc ấy không rõ vì sao trong lòng nàng luôn có một giọng nói không ngừng thúc giục nàng đến gặp Khanh Mộng Hà, dù biết như vậy là trái lễ giáo nhưng nàng vẫn không cách nào kiềm chế được.
"Xin lỗi? Cẩn Nhi, ngươi đang nói gì vậy? Đây không phải là lần đầu tiên ngươi gặp Khanh Tứ gia sao?" Nhị thúc tỏ vẻ khó chịu, nhanh chóng vòng vo tam quốc nhắc nhở nàng cẩn trọng lời nói.
Khanh Tố liếc nhìn ông, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng không nói gì.
"Lần đầu tiên..." Yến Cẩn Sơ có vẻ hơi hoảng hốt, nàng lẩm bẩm vài lần mới kịp phản ứng lấy lại tinh thần nói: "Không phải, năm ngoái khi đến Thanh Trạch ta đã có dịp gặp Khanh Tứ gia một lần. Khi đó... Lúc đó ta trẻ người non dạ, không hiểu thế sự, đã đắc tội Tứ gia, hại hắn, hại hắn..." Nàng không nói thêm gì nhưng mọi người đều biết đó sẽ không phải chuyện tốt đẹp.
Nhìn thấy nàng như vậy, sắc mặt Khanh Tố hơi dịu đi, "Nếu Yến trại chủ muốn xin lỗi, sao lại không tìm đến vào ban ngày mà lại ghé thăm giữa đêm khuya thanh vắng? Ngươi không biết điều này rất dễ gây hiểu lầm sao? Nếu để tạ lỗi, tại sao ngươi lại..."
"Tố nhi, đủ rồi!" Khanh Mộng Hà đột nhiên cắt ngang lời Khanh Tố, hai mắt đỏ sậm, "Đừng bức tử nàng nữa. Bất kể ai gây ra, nàng đều là người bị hại." Khoảnh khắc nhìn thấy Khanh Tố say đến bất tỉnh xuất hiện ở cửa, trong lòng ông đã biết ngay cả ông cũng bị lừa vào tròng, đã dám làm như vậy, nhất định là thằng nhóc này được đại ca đại tẩu mình bày mưu tựu kế tương trợ.
Chuyện Yến Cẩn Sơ nửa đêm ghé thăm quả thực nằm ngoài dự liệu của ông, nhưng về chuyện hạ xuân dược vào rượu ông tin chẳng nữ nhân nào ngu ngốc đến nổi làm ra chuyện này, mà cho dù có làm vậy, nàng cũng không thể vứt bỏ danh tiết của mình. Ông biết rất rõ chuyện này là do Khanh Tố sắp xếp, đáng tiếc, Yến gia dù có nghi ngờ đến đâu, dù biết mình bị gài bẫy cũng không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào.
Không ngờ hắn lại vì mình mà lên tiếng, Yến Cẩn Sơ nhướng mi liếc nhìn hắn rồi nhanh chóng dời mắt. Cái liếc mắt đó đủ để nàng khắc ghi khuôn mặt cứng rắn và nghiêm nghị của hắn vào đầu. Nghĩ đến chuyện xảy ra trước đó, nàng thậm chí không cảm thấy quá mức phản cảm. Thay vào đó, như nhận ra điều gì, khuôn mặt nàng nhẹ nhàng ửng đỏ.
Khanh Tố thu hết thần sắc của hai người vào mắt, hắn vờ bực bội giơ tay bức tóc, nhưng thực chất là che đi ý cười hiện bên môi.
Đúng lúc này, đại phu tới. Sau khi kiểm tra Khanh Mộng Hà một lượt thì kết luận rằng trong cơ thể ông vẫn còn sót lại xuân dược, còn Yến Cẩn Sơ thì hoàn toàn bình thường, không có cảm giác khó chịu hay bất kỳ triệu chứng trúng độc nào. Sau đó, thành phần xuân dược được phát hiện trong ly rượu được tìm thấy trong phòng của Khanh Mộng Hà.
Sau khi tiễn đại phu và cử người chuẩn bị thuốc cho Khanh Mộng Hà, căn phòng đột nhiên lâm vào tĩnh lặng.
Với những bằng chứng không thể chối cãi, Yến Cẩn Sơ thừa nhận nàng đã cho người chuẩn bị số rượu đó, quan trọng nhất là nàng không uống xuân dược, cũng không say, nhưng nàng vẫn mê mang nằm dưới thân của một Khanh Mộng Hà bị xuân dược không chế. Dù nhìn thế nào đi nữa, vấn đề dường như ở chính nàng.
Yến Cẩn Sơ cắn môi, cả người lạnh ngắt ngồi đó, chính nàng cũng không rõ vì sao mình không phản kháng hay kêu cứu, mặc dù lúc đó nàng vẫn tỉnh táo.
Hồi sau, Khanh Tố liếc nhìn vẻ mặt mang theo xấu hổ cùng tức giận của các trưởng bối Yến gia, sau đó hắn làm bộ làm tịch mà thở dài một hơi, ngay lúc hắn định mở lời phá vỡ cục diện bế tắc thì Khanh Mộng Hà đã lên tiếng. "Việc này tại hạ cũng phải chịu trách nhiệm. Nếu... Nếu Yến tiểu thư và các tiền bối không ghét bỏ, tại hạ nguyện ý cưới Yến tiểu thư làm vợ." Mặc dù ông không định cưới vợ, nhưng đã lấy đi trong sạch của khuê nữ người ta sao có thể không chịu trách nhiệm.
Từ cháu dâu tương lai biến thành thê tử vốn là điều trái luân thường, nhưng việc đã đến nước này cũng không còn giải pháp nào tốt hơn, huống chi việc của Yến Cẩn Sơ và Khanh Tố vẫn chưa được xác định, tân lang cũng có thể thay đổi. Hơn nữa từ thê thiếp thăng lên chính thê nhìn thế nào cũng có lợi cho Yến gia, mặc dù nguyên nhân cũng không vẻ vang mấy.
Sau khi tính toán như vậy, các trưởng bối Yến gia cũng đã bằng lòng, chỉ là lo lắng Khanh Tố phản đối, cho nên ánh mắt không khỏi liếc về phía hắn.
Yến Cẩn Sơ hơi giật mình, cuối cùng ngước mắt nhìn thẳng vào Khanh Mộng Hà, không ngờ đến chính mình rơi vào ánh nhìn sâu thẳm của hắn, đầu óc nhất thời trống rỗng, thậm chí còn quên cả từ chối. Theo lý mà nói, trước sự khuất nhục này, nàng đáng lẽ phải từ chối.
"Nếu Tứ thúc đã nói như vậy, Khanh mỗ cũng không truy cứu!" Khanh Tố tối sầm mặt, nén giận mà bỏ lại một câu ngầm uy hiếp sau đó phất tay áo đi ra ngoài. Mọi người Yến gia chỉ nghĩ lòng hắn bất mãn, họ càng quyết tâm đẩy nhanh hôn sự giữa Yến Cẩn Sơ và Khanh Mộng Hà để tránh bị trả thù. Chỉ có Khanh Tố biết rõ chính mình phải nhân cơ hội trốn thoát tránh khi đám đông giải tán liền bị Khanh Mộng Hà bắt được vặt đầu lột da. Trên thực tế, từ khi quyết định giả thành ăn mày đến tham gia Tiệc Hoa Đào, Khanh Tố đã lên kế hoạch cho tất thảy những gì xảy ra hôm nay. Mọi sự phát triển đều hoàn toàn nằm trong tay hắn, ngoại trừ...
Ngoại trừ nàng.
Lặng lẽ thở dài, hắn thu hồi phòng ngự ở khách viện, sau lại vô thức mà đi đến rừng cây ăn quả phía sau Yến Tử Trại. Trái trên cây đã được thu hoạch sạch sẽ, chỉ còn lại vài chiếc lá lay động xào xạc trong gió đêm.
"Tam nhi." Hắn gọi, sớm biết nàng đã đi theo mình.
Bạch Tam đứng phía xa, không tiến lại gần. "Nàng ta làm ngươi buồn, ta sẽ đi giết nàng ta." Nàng u ám nói, giọng điệu mang đầy sát khí.
Khanh Tố cười khổ, quay đầu về phía nàng: "Nàng ta sắp trở thành Tứ thẩm của ta rồi, sao có thể giết nàng ấy được!"
"Nàng làm ngươi buồn..." Bạch Tam ngẩng đầu, ánh trăng trắng xóa xuyên qua kẽ lá phủ lên sườn mặt Bạch Tam, phản chiếu lên sự quyết tâm trong mắt nàng. Trong lòng nàng, dù là ai cũng không được phép khiến hắn buồn.
Hốc mắt Khanh Tố nóng lên, hắn gượng cười dang tay về phía nàng, "Tam nhi, lại đây."
Dường như nhớ tới lần hội ngộ ở Kính Dương, Bạch Tam do dự một chút, sau đó chậm rãi đi tới, đặt tay vào tay hắn, bị hắn nắm chặt, cả người bị ôm vào trong lòng.
"Cô gái ngốc nghếch, ta không thương nàng ấy, tất cả đều là do ta sắp xếp." Khanh Tố than nhẹ sau đó ôm nàng thật chặt, cọ cọ mặt vào thái dương của nàng.
Bạch Tam giãy giụa một chút lại bị ôm hắn chặt hơn. "Tại sao?" Nàng khó hiểu.
"Ta không thích nàng ấy thì sao có thể cưới nàng ấy được?" Khanh Tố dịu nhàng trả lời, vừa thương vừa đau lòng vì sự ngốc nghếch của nàng.
"Nhưng nếu không thành hôn, chẳng phải sẽ phải gọi gã lái đò một tiếng ông nội sao?" Bạch Tam do dự một chút, trong lòng thực sự nhớ rõ từng lời hắn nói.
Khanh Tố không nhịn được phì cười, buông nàng ra rồi đi đến bìa rừng bên cạnh. Bạch Tam nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng cảm thấy trống rỗng khó tả.
Trước mặt là một đống gạch vụn, cỏ dại mọc đan xen, trong đêm tối bóng người lay động như ma, gió thổi qua kẽ hở giữa các tảng đá phát ra âm thanh thê lương như tiếng ma quỷ rít gào.
"Tam nhi, hãy đi đi. Rời khỏi Hắc Vũ Điện, tìm một nơi nào đó nương náu." Một lúc lâu sau, Khanh Tố đột nhiên lên tiếng, thanh âm có chút cứng ngắc mà xa cách.
Hắn vẫn muốn nàng rời đi. Bạch Tam bỗng cảm thấy quả tim như bị hàng ngàn mảnh vỡ găm vào, sắc mặt không kìm được trắng bệch, bàn tay nắm chặt chịu đựng hết lần này đến lần khác, hồi lâu sau mới lạnh lùng nói: "Đó là việc của ta." Nói xong, nàng gần như dứt khoát quay người, hơi vội vàng cũng có chút hốt hoảng biến mất trong rừng.
Biết nàng đã rời đi, Khanh Tố cũng không quay đầu lại mà ngẩng đầu nhìn vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]