Bình yên ngủ một giấc ngon lành ngoài dự liệu, hai người không khỏi nghi ngờ con sói bạc chỉ là ảo giác của mình.
Khi tỉnh dậy, mặt trời trên cao vẫn tỏa sáng rực rỡ. Chỉ là không xác định được trời chưa tối hay đã một ngày mới. Bạch Tam dùng nước hồ tẩy rửa một chút, quay đầu lại đã thấy Thụ Tam thiếu cởi giày nhảy vào trong nước, quẫy ra vô số bọt nước lấp lánh dưới ánh nắng chan hòa.
Không biết hắn muốn làm cái gì, Bạch Tam ngồi bên bệ đá, yên lặng chờ đợi.
Chỉ trong chốc lát, mặt nước dao động, Thụ Tam thiếu từ bên cạnh một khóm hoa xanh biếc ló đầu khỏi hồ, trong tay ôm chặt hai con cá lớn. Tóc ướt dính vào mặt, in hằng ý cười nghịch ngợm bên má, thậm chí còn chói chang hơn cả ánh nắng mặt trời.
"Không có lửa làm sao nướng được?" Nàng hỏi, nhưng là trong lòng đã có đáp án. Người này đi đến đâu cũng có cách giải quyết khó khăn, và dù đi đến đâu cũng khó đảm bảo không gây rắc rối gì đó.
Thụ Tam thiếu túm lấy cái đuôi cá, từ dưới nước nhảy lên bệ đá, một bên bận rộn xỏ đôi giày rách vào, một bên cười thần bí nói.
"Bên trong nhiều sách như vậy đúng là lãng phí, dùng để nướng cá còn tốt hơn, không chừng chúng ta cũng có thể hấp thụ được ít tri thức cổ."
Dù đã lường trước nhưng Bạch Tam vẫn giật mình, không khỏi cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng nhìn vẻ mặt háo hức của hắn, nàng lại không đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-canh-chung/3327609/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.