Thụ Tam thiếu tìm một chỗ nghỉ ngơi cách trấn nhỏ chừng năm dặm, sau khi dọn dẹp một khoảng cỏ tranh, không nói lời liền nằm xuống ngủ khò.
Cơn buồn ngủ của Bạch Tam đã sớm tiêu tan, nàng ôm đầu gối ngơ ngác ngồi bên cạnh hắn.
Khi đến đây, thính giác của nàng như được khôi phục, tiếng côn trùng mùa thu vang vọng, tiếng cú đêm kêu rền, tiếng chim ngủ thi thoảng vỗ cánh... tất cả những âm thanh vốn đã biến mất trong thị trấn nhỏ bỗng nhiên vang lên, khiến người ta cảm thấy hơi thở của sinh mệnh bắt đầu bừng tỉnh.
Lạnh... màn đêm quá đỗi quen thuộc khiến Bạch Tam không thể ngồi yên, nàng không thích những kí ức trong quá khứ cũng như việc không thích quan tâm đến thứ chẳng liên quan đến mình. Miễn cưỡng ngồi một lát nàng lại đứng dậy.
Đây là một ngọn đồi nhỏ, cây cối thưa thớt, cỏ tranh cao ngang thắt lưng. Bầu trời cao rộng, phía trên có những ngôi sao cô độc chiếu rọi khiến đêm thu này trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Bạch Tam xoa xoa cánh tay lạnh buốt, nàng rút con dao găm từ thắt lưng ra, bắt đầu cắt lớp cỏ tranh xung quanh Thụ Tam thiếu, dự định tạo một khoảng trống để nhóm lửa. Tu luyện võ công cùng nội lực nhiều năm, theo lý nàng sẽ không sợ lạnh, đáng tiếc nàng lại không có được lợi thế này trong quá trình luyện công, đây cũng là lý do nàng không thích ngủ qua đêm ở nơi hoang dã.
Dọn đất trống, kiếm củi, nhóm lửa, khi ngọn lửa đỏ rực mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-canh-chung/2750820/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.