Trong rừng cây bỗng chốc an tĩnh lại, tiếng côn trùng mùa thu ríu rít tức khắc trở nên vô cùng vang dội. 
Một lúc lâu sau, nam nhân lại lên tiếng, âm thanh tràn ngập thống khổ. 
"Ngày hôm đó... Ngày đó là ngày 20 tháng 8." 
Ngày 20 tháng 8? Bạch Tam cau mày. Hôm qua không phải là ngày 20 tháng 8 sao? 
"Trên phố khắp nơi đều có người bán cam. Nương... Lúc đó nương ta vẫn còn sống. Bà khuân một sọt cam trở về. Trong nhà có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, trong nháy mắt đã ăn sạch sẽ. Ta muốn ra ngoài học nghề thợ mộc thuận tiện đã lấy một ít cam mang theo." Nói đến đây hắn cười một cái, không hoài niệm lại quá khứ ấm áp, chỉ là để khiến lòng người thêm lắng đọng thê lương. 
"Nhà thầy mộc ở phía nam trấn. Nàng... Ngọc Nương cũng sống ở góc Tây Nam. Khi đến đó, ta chỉ... Tiện đường ghé qua..." 
"Ta lại nghĩ đó là một đường vòng." Thụ Tam thiếu lười biếng xen vào. Ai cũng có thể thấy được sự ái mộ của nam nhân đối với Ngọc Nương. 
"Ta đang đi trên con đường đi ngang qua nhà nàng." Nam nhân phớt lờ Thụ Tam thiếu, nói tiếp: "Vừa đi vừa ăn cam, trên tay vẫn còn cầm hai quả, lúc đó ta chợt nghĩ nếu gặp nàng ấy, ta sẽ đem quả còn lại cho nàng, nếu nàng có thể nói vài lời với ta... Ta có chết cũng cam lòng..." Giọng hắn ngày càng nhỏ, vẻ mặt trở nên ngượng ngùng, hiển nhiên hoàn toàn chìm đắm trong ảo mộng đẹp đẽ về mối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-canh-chung/2750815/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.