“A!”
Chu Ngữ Bằng từ trong ác mộng giật mình tỉnh giấc.
Xung quanh là một màu đen kịt, vô cùng an tĩnh.
Chu Ngữ Bằng lấy tay gạt đi mồ hôi trên trán, đây không phải là lần đầu tiên cậu gặp phải cơn ác mộng như vậy. Cảnh trong mơ cứ liên tục lặp đi lặp lại, trong giấc mơ cậu luôn nhìn thấy Lô Tử Quân, sau đó, cho dù là ở trong giấc mộng nào, cậu cũng thấy Lô Tử Quân đứng quay lưng về phía mình, lẽ nào, Lô Tử Quân và cậu thật sự cách biệt đến vậy sao?
Chia tay đã được nửa năm, nhưng tại sao lại luôn có cảm giác tất cả mọi chuyện dường như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua? Chu Ngữ Bằng không muốn ngủ tiếp nữa, vươn tay muốn bật đèn bàn lên, nhưng lại ngay lập tức rụt tay về. “Hừ”, cậu cười nhạt, sau này sớm muộn gì cậu cũng phải tập thích nghi với sự yên lặng hắc ám này, sớm một khắc hay muộn một khắc thì cũng có gì khác biệt đâu?
Lô Tử Quân, nếu có một ngày tôi và anh gặp nhau trên đường, nhìn thấy tôi chật vật như vậy, anh có cảm thấy một tia áy náy nào không?
Sáng sớm, ánh mặt trời rực rỡ rải đầy trong sân, Chu Dương đi đến chỗ cầu thang, nhìn thấy trong phòng ăn chỉ có một mình Trần Lệ đang chuẩn bị bữa sáng. “Tiểu Trần, Bằng Bằng chưa ra khỏi phòng hả?”, Chu Dương hỏi. Ông liếc nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rưỡi rồi, giờ này phải là lúc hai bố con cùng nhau ăn sáng, vậy mà vẫn không thấy cậu đâu.
Trần Lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-cam-vo-cam/45901/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.