“Có cá! Ở đây có cá này!”
Hùng Lạc chỉ vào khúc nước nông, cực kỳ hưng phấn. Từ đầu xuân tới nay, đây là lần đầu tiên bọn họ ra ngoại ô chơi. Nơi mà Thạch Tuyền Sinh đã chọn hữu sơn hữu thủy, ý xuân dạt dào. Mọi người khai phá một chỗ nhỏ, cùng nhau ngồi xuống ăn trưa. Mệt mỏi suốt cả buổi sáng, ai cũng vừa ăn vừa nói chuyện, chẳng hề quan tâm tới sự phấn khích nhỏ nhoi kia của Hùng Lạc.
Hùng Lạc cũng không để tâm, kéo Chu Ngữ Bằng đi đến khe suối. Có thể là vì đi lên sơn đạo đến tận trưa, nên bây giờ hai chân của Chu Ngữ Bằng giống như không phải của cậu vậy, chẳng còn chút sức lực nào để cất bước nữa.
Thạch Tuyền Sinh đặt bình nước trong tay xuống, lau nước bên khóe môi, nói: “Lạc Lạc, anh đi một mình đi, Bằng Tử đã mệt như vậy rồi, đừng giày vò anh ấy nữa.”
Hùng Lạc thoáng liếc nhìn bọn họ, khóe miệng cong lên, nói: “Tôi không để Ngữ Bằng ở lại đây với các người đâu, có gần tới mấy tôi cũng phải mang cậu ấy theo.”
“Ha ha ha!”. Mọi người được một trận cười vang, nói đùa rằng cậu ta đã bị nghiện Bằng Tử mất rồi, mỗi thời mỗi khắc đều không thể tách rời nhau được. Bây giờ quan hệ giữa bọn họ rất thân thiết, thường hay lấy Chu Ngữ Bằng ra để trêu chọc Hùng Lạc. Hùng Lạc cũng không chút để bụng, lần nào cũng cùng mọi người cười to.
Dương Nhất Kha nom thấy thể lực của Chu Ngữ Bằng thực sự không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-cam-vo-cam/3148691/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.