Nước tắm ào ào tràn xuống, vách trong bồn tắm trắng tinh trơn bóng dần dần lộ ra, Chu Ngữ Bằng ngồi trên chiếc ghế gỗ gần bồn, đợi “Lô Tử Quân” tới giúp mình mặc quần áo. Thực ra Hùng Lạc tính là để cho cậu tự mặc, cậu ta cũng biết, chẳng có ai nguyện ý ngay cả chuyện mặc quần áo cũng cần phải có người khác giúp đỡ cả, cuộc sống như vậy hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào. Thế nhưng tay của Chu Ngữ Bằng không có cảm giác, ngay cả trong tay có cầm thứ gì không cậu cũng không biết, càng không phân biệt được trái phải trước sau của y phục. Tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp lên thôi, đúng không? Hùng Lạc hỏi Chu Ngữ Bằng, cậu đương nhiên không trả lời, nhưng mà được ngắm nhìn người mình yêu gần trong gang tấc như vậy, trong lòng cậu ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Hùng Lạc vừa kiên nhẫn vừa ôn nhu mặc cho Chu Ngữ Bằng bộ đồ ngủ mới mua, sau đó đỡ cậu ra phòng khách ngồi. Rèm cửa sổ cũng đã được treo lên, là một bộ rèm màu xám tro, có điểm xuyết thêm chút họa tiết màu sáng, đuôi rèm khẽ rũ xuống sàn nhà, an an tĩnh tĩnh. Trên ti vi đang chiếu một bộ phim tình cảm hiện đại, mấy chàng trai cô gái tuổi thanh xuân đang vui vẻ cười đùa. Hùng Lạc chỉnh âm lượng xuống thật thấp, bọn họ bỗng chốc trở thành bối cảnh, nhẹ nhàng làm nền cho màn đêm chỉ thuộc về Hùng Lạc và Chu Ngữ Bằng.
Ghế sô pha vô cùng mềm mại, đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-cam-vo-cam/3148686/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.