Trung thu lặng lẽ trôi qua, bước chân cuối thu liền âm thầm tiến tới. Trong hoa viên rộng lớn của Chu gia, cảnh vật lại càng trở nên tiêu điều, mỗi ngày chỉ có lác đác một vài người hầu và bác sĩ đi qua đi lại như thoi đưa. Ngay thời gian thi đấu vòng tròn quan trọng, Chu Dương bất ngờ xin nghỉ phép dài hạn, chuyên tâm ở nhà chăm sóc con trai. Đội tuyển Hàng Châu được giao cho huấn luyện viên tạm thời dẫn dắt, thành tích liên tục giảm sút, fan hâm mộ càng ngày càng bất mãn, làm ầm lên đòi Chu Dương phải từ chức.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Chu Dương, Chu Ngữ Bằng ở trong nhà an tĩnh tịnh dưỡng, thân thể cũng đã khá hơn một chút. Nhưng mà trải qua lần tổn thương này, dạ dày của cậu đã hoàn toàn bị hủy hoại, cho dù Trần Lệ có cố gắng chăm chút chế biến thức ăn cho cậu như thế nào, cậu cũng không thể hấp thu được, thân thể cứ hôm sau so với hôm trước lại càng gầy thêm.
Có bố ở bên cạnh, Chu Ngữ Bằng cảm thấy rất an tâm, thế nhưng cậu cũng biết được, Lô Tử Quân đã mất tích rồi. Cậu hiểu rất rõ bố của mình, cũng đoán được Lô Tử Quân nhất định là đang bị ông giam giữ, nhưng mà cụ thể là bị giam ở đâu, cậu vẫn không biết được.
Đã lâu lắm rồi không bước xuống giường, Chu Ngữ Bằng bắt đầu hoài nghi liệu mình còn có thể bước đi được hay không, trong thời gian cậu tịnh dưỡng, bởi vì không thể nhìn thấy, cậu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-cam-vo-cam/3148672/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.