"Dương à, tớ Nam đây. Từ khi xảy ra chuyện và tớ chuyển trường đến giờ cũng đã qua mấy tháng rồi, giờ tớ mới có đủ dũng khí để nhắn tin cho cậu. Thật ra ngay lúc xảy ra sự việc tớ vẫn còn ghen ghét với các cậu, tớ không hiểu vì sao mình đã cố gắng đến vậy rồi nhưng vẫn bị Phong vượt qua dễ dàng. Các cậu cái gì cũng có không phải lo lắng tới tương lai, còn tớ chỉ là một học sinh nghèo ngoại tỉnh chạy mãi mới vào được trường cấp ba này, tớ cảm thấy mọi cố gắng đều dễ dàng bị lật đổ cho nên lỡ gây ra tổn thương tới các cậu.
Đến giờ tớ mới hiểu ra ước mơ phải tự tay phấn đấu mới có ý nghĩa, còn vì ích kỷ mà hãm hại người khác thì mãi mãi cũng chỉ là kẻ bại trận.
Cho dù đã quá muộn, cho tớ gửi lời xin lỗi đến cậu và Phong, tớ không cầu tha lỗi, hãy để đây làm một bài học cho tớ trong tương lai.
Chúc cậu thi tốt, chúc hai cậu mãi mãi bền lâu.
Ký tên: Nam."
Cuối cùng Dương chuyển tiếp tin nhắn này cho Phong, hắn bảo cậu giữ im lặng, cậu đồng ý.
Im lặng có nghĩa là chẳng quan tâm, tha thứ thì không bao giờ. Dù nửa năm trôi qua cậu vẫn nhớ như in cái cảm giác đau đớn khi phải chia xa người yêu. Cậu đâu phải bồ tát, chưa có nghĩa vụ phải tha thứ cho người đã tổn thương mình.
Hai người nói chuyện một lúc lâu, Phong dặn dò đủ kiểu để củng cố tâm lý, ấy thế mà đến lúc chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-tua-nhu-duong/1070557/chuong-119.html