Bầu trời chiều nắng đổ mỡ, cái nóng mùa hè không phải dạng vừa, hai thằng con trai núp trong vườn cây chẳng dám thò mặt ra ngoài hứng nắng.
Cũng may không khí ngoại thành thoáng đãng, tán lá rậm rạp, gốc cây ẩm ướt, mùi bùn đất bốc lên ngửi cũng thấy dễ chịu. Thỉnh thoảng còn có một cơn gió phe phẩy qua, dịu mát vô cùng.
Dương và Phong im lặng cả tiếng đồng hồ, không ai chịu chủ động mở miệng trước. Hai người cứ đi vòng quanh khu này, Dương đi đâu hắn tò tò đi theo, cậu tức lắm nhưng không làm được gì, dù chân đã mỏi lắm vẫn cố mà đi tiếp.
Mãi cho đến lúc có hai nhân viên đi ra, thấy hai người quanh quẩn ở gốc táo, bọn họ gọi hai người lại.
"Hái tay không làm sao được, cầm lấy cái này đi mấy cậu."
"Dạ?"
"Dạ gì, hái xong nhớ đem đi rửa rồi hẵng ăn nhé."
"Dạ."
Sau khi hai nhân viên đi rồi Dương mới nhìn xuống, hoá ra bọn họ đưa dụng cụ hái táo, cậu đang cầm một đôi găng tay, còn Phong ôm chiếc giỏ, hai đứa thẫn thờ đứng trong vườn cây.
Vốn dĩ ý định của cả hai là tránh nắng, mà nhân viên lại hiểu lầm bọn cậu muốn đi hái quả.
Bọn Hoàng Anh đi đánh lẻ hết rồi, chỉ có hai thằng đực nhìn nhau, cuối cùng Dương đành phải nhường Phong một bước, cậu chủ động làm lành:
"Cậu cầm giỏ còn tôi hái, ô kê."
Phong thật ra cũng không chịu nổi cái không khí ngượng ngập này, thấy Dương xuống nước, hắn vội hỏi:
"Cầm làm sao?"
"Thì cầm giỏ chứ còn sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-tua-nhu-duong/1070452/chuong-14.html