Sau khi trở lại bắc viện, Tiêu Minh Triệt sai người tìm phủ y đến hỏi chuyện.
Phủ y chỉ nghe hai ba câu, liền đại khái đoán được Lý Phượng Minh là đến quỳ thủy. Loại chuyện này trong mắt y gia rất bình thường, giải thích cũng không có xấu hổ mờ mịt, nói vô cùng rõ ràng minh bạch.
Đã biết Lý Phượng Minh không bị bệnh, cũng không bị thương, chỉ là nữ tử mỗi tháng đều có mấy ngày vất vả cùng bất tiện như vậy, Tiêu Minh Triệt cũng không nhiều lời nữa.
Bởi vì có chút xấu hổ cùng không được tự nhiên như vậy, mấy ngày sau Tiêu Minh Triệt đều không xuất hiện trước mặt Lý Phượng Minh, càng không nhắc tới chuyện để nàng chuyển đến bắc viện.
Nhưng mỗi ngày hắn đều phái người đi đến phòng bên cạnh xem một chút, cũng sẽ âm thầm lo lắng không biết Lý Phượng Minh đã ăn uống, khôi bình thường chưa.
Kỳ thật mỗi lần Lý Phượng Minh đến quỳ thủy, cũng chỉ có hai ngày đầu là tinh thần hơi uể oải chút, sau đó hết thảy đều như thường.
Đợi nàng một lần nữa mang thần thái sáng láng, lại nhớ tới giọng điệu kỳ quái ngày đó của Tân Hồi, liền nhất định dò hỏi tới cùng.
Tân Hồi cuối cùng không chống đỡ được nữa, buông lỏng nói ra “Diễm hương xuân truyền kỳ”.
Trước kia Lý Phượng Minh không có nhiều cơ hội nhàn rỗi đọc sách, sách có thể đến trong tay nàng, bình thường đều phải trải qua tầng tầng sàng lọc cùng xét duyệt, cuối cùng còn phải vượt qua cửa ải của Thuần Vu Đại nữa.
Lúc trước có thể được xem “Anh Hoa Bảo Giám”, chính là bởi vì quyển sách này quá mức thịnh hành tại kinh thành Nguỵ quốc, nàng nói theo căn cứ của mọi người là sách này giúp nàng hiểu rõ một chút ý đồ về “dân tình chợ búa”, lúc này mới được tầng tầng lớp lớp phóng thích cho xem.
Dù sao nội dung của “Anh Hoa Bảo Giám” là thưởng thức bình luận về mỹ nam thiên hạ, chủ yếu nhằm mục đích thưởng thức cái đẹp, miễn cưỡng tính là nhàn nhã phong tình, nhìn tiêu khiển một chút cũng không sao.
Mà Diễm hương xuân truyền kỳ lại là quyển sách phong tình hạ lưu, thật sự là rất tục tĩu.
Nội dung kinh dị, hành văn táo bạo giật gân, từ ngữ thô bỉ trắng trợn, không đủ đứng đắn để đặt lên mặt bàn.
Với thân phận địa vị lúc trước của Lý Phượng Minh, căn bản không ai dám nhắc tới trước mặt nàng, chứ đừng nói là để cho nàng xem.
Con người đôi khi rất lạ, càng nói những điều không thể nhìn thấy càng muốn nhìn thấy.
Từ khi Tân Hồi để lộ ra, Lý Phượng Minh liền tò mò đến mức khó chịu.
Liên tiếp mấy ngày, chỉ cần nàng nhàn rỗi, sẽ căn chuẩn thời cơ Thuần Vu Đại không ở trong phủ, rồi chạy đuổi theo Tân Hồi, muốn cướp lấy cuốn sách kia.
Tân Hồi đương nhiên không dám cho, lại không thể đánh nàng, đành phải trốn ra ngoài viện.
***
Hôm nay, trời còn chưa sáng, Thuần Vu Đại đã đi Quế Tử Khê.
Lý Phượng Minh lại hỏi Tân Hồi muốn mượn “Diễm hương xuân truyền kỳ”, nhưng Tân Hồi vẫn kiên định từ chối.
Vì thế Lý Phượng Minh dốc hết khí thế, một đường đuổi theo Tân Hồi đến sân tập võ phía sau Hoài vương phủ.
Lúc đó Chiến Khai Dương đang cùng một gã hộ vệ luận bàn, mà Tiêu Minh Triệt cùng những hộ vệ còn lại ở bên cạnh vây quanh xem chiến, chẳng ai chú ý nàng cùng Tân Hồi đến.
Tuy nói Chiến Khai Dương là người đọc sách duy nhất trong nhà hắn, nhưng Chiến gia vốn là binh hộ Nam Cảnh, cho nên thực chất bên trong hắn vẫn mang theo vài phần huyết tính tổ truyền không dễ dàng chịu thua.
Liên tiếp hai hiệp chật vật thất bại, Chiến Khai Dương liền khẩn cầu Tiêu Minh Triệt ở bên cạnh chỉ điểm, bản thân thì cởi áo bị mồ hôi thấm ướt, để mình tr@n đánh thêm một lần nữa.
Trước kia Hoài vương phủ không có nữ chủ nhân, Tiêu Minh Triệt lại không cần thị nữ, trong phủ chỉ có vài chỗ như Hoán Y viện, Tú viện là có vú già cùng tú nương mà thôi.
Hiện giờ các thị nữ trong viện của Lý Phượng Minh, đều là lúc trước đại hôn, Khương thẩm đặc biệt chuẩn bị cho nàng.
Thị nữ bình thường cùng vú già, tú nương cũng không thể tùy ý đi lại trong phủ, càng sẽ không đến diễn võ trường.
Mà Lý Phượng Minh từ sau khi từ hành cung trở về, cũng chưa từng xuất hiện ở chỗ này, cho nên đám người trên diễn võ trường đã quen với việc trong phủ không có nữ nhân, ai cũng không cảm thấy Chiến Khai Dương cởi áo có cái gì không ổn.
Tuy nói ở trong dân phong Ngụy quốc cởi mở hơn so với Tề quốc một chút, nhưng dù sao thân phận của Lý Phượng Minh trước kia cũng khác biệt, sẽ không có ai dám ăn mặc quần áo không chỉnh tề ở trước mặt nàng.
Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người c ởi trần đối chiến.
Nàng không có lấy nửa điểm xấu hổ ngượng ngùng nào, ngược lại còn thấy mới mẻ, liền thoải mái khoác vai Tân Hồi, đứng ở phía sau đám người kiễng chân duỗi cổ xem náo nhiệt.
Trong võ nghệ Tân Hồi là một người rất thạo nghề, Chiến Khai Dương ở trong mắt nàng chính là một con mèo ba chân, ngay cả Lý Phượng Minh cũng không bằng.
Nhưng Tiêu Minh Triệt đã từng sống ở chiến trường Nam Cảnh, hắn chỉ điểm vài ba câu, lại giúp Chiến Khai Dương thành công chống đỡ được đòn công kích cường thế của hộ vệ.
Điều này làm cho Tân Hồi hăng hái, một bên nghe lén những kỹ xảo xảo quyệt nhưng thực dụng kia, một bên lại cân nhắc quy luật huyền cơ trong đó, nhìn đến say sưa ngon lành, cũng quên không khuyên Lý Phượng Minh đi.
Chiến đấu gần nửa canh giờ, Chiến Khai Dương cùng hộ vệ kia giằng co thành ngang tay.
Những tràng cổ vũ trên sân diễn võ liên tiếp vang lên, hò hét ầm ĩ, lộn xộn, nhưng cũng là một loại nhiệt liệt tươi sống khác.
Lý Phượng Minh bị bầu không khí này lây nhiễm, kích động đến hai gò má phiếm hồng, nắm tay cắn môi, mắt cười cong cong truy đuổi hai đạo thân ảnh đối chiến giữa sân.
“Nhìn rất đẹp?”
Ba chữ lạnh như băng này vừa vang lên, liền có thân thể cao lớn chắn ở trước mặt nàng.
Nụ cười của nàng lập tức cứng ngắc, ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, nhìn tiêu Minh Triệt không biết từ khi nào đi tới trước mặt.
“Là rất đặc sắc.” Lý Phượng Minh lui ra sau một chút, không nghĩ ra lời nào để nói, đành thuận miệng pha trò: “Không nghĩ tới, Chiến Khai Dương cởi áo cũng không lộ ra vẻ yếu đuối.”
Lúc này trên diễn võ trường đại đa số mọi người đều đã phát hiện ra nàng cùng Tân Hồi, bầu không khí tự tại lúc trước liền lập tức biến mất.
Trên thực tế, nếu cả hai bên đều hào phóng và thản nhiên, thì không có gì phải xấu hổ.
Nhưng hai nước Tề Nguỵ tình hình khác biệt, Lý Phượng Minh cùng Tân Hồi còn chưa thấy như thế nào, mà đám nam nhi lang trên diễn võ trường này ngược lại không được tự nhiên, đều tứ tán “chạy trốn”.
Bản thân Chiến Khai Dương càng bối rối, chạy tới một bên tay chân luống cuống mặc lại xiêm y.
So sánh giữa hai người, bộ dáng thản nhiên của Lý Phượng Minh tự dưng lại có vẻ lỗ m ãng tùy tiện, cái này thật xấu hổ.
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu cười nhạt, nói với Tiêu Minh Triệt: “Vậy các người tiếp tục đi, ta không quấy rầy nữa.”
Tiêu Minh Triệt mặt không chút thay đổi gật đầu, sau khi nhìn nàng rời đi, liền xoay mặt liếc về phía Chiến Khai Dương.
Ánh mắt kia lạnh như băng trùy, mười phần ý tứ giận chó đánh mèo.
Chiến Khai Dương bị đông cứng đến thấu tâm can, dưới ánh nắng buổi sáng ấm áp cuối xuân đầu hạ như vậy, lại rùng mình một cái.
***
Rõ ràng ở cách một bức tường, nhưng sau khi trải qua chuyện tại diễn võ trường, Lý Phượng Minh và Tiêu Minh Triệt đã vài ngày không chạm mặt.
Đến ngày cuối cùng của tháng tư nhuận, Tề đế thiết yến mừng đại thắng Loa Sơn tại điện Đoan Nghi cung Thanh Lân.
Lý Phượng Minh đi theo Tiêu Minh Triệt tiến cung dự tiệc, hai người mới ngồi cùng một chỗ.
Kỳ thật Lý Phượng Minh từ nhỏ đã chán ghét cung yến.
Trước kia mỗi lần nàng tham dự cung yến, đều phải đối mặt với vô số lời nói sắc bén vô hình. Cha mẹ có ý mượn trường hợp này để rèn luyện nàng, chưa đến lúc cần thiết, cho dù có ngồi xem nàng xấu hổ phạm sai lầm, cũng sẽ không lên tiếng hỗ trợ giải vây.
Cho nên, nàng đã tham dự vô số hồi cung yến, nhưng lại chưa từng có lần nào là đơn thuần ăn uống sung sướng, nên không thấy phiền mới là lạ.
Nhưng trận cung yến hôm nay lại làm cho nàng có chút cao hứng.
Bởi vì địa vị nữ tử Tề quốc không cao, hôm nay đơn giản chính là mặc trang phục lộng lẫy xinh đẹp sáng sủa, đi theo bên cạnh phụ huynh hoặc phu quân, an tĩnh làm một bình hoa di động.
Nàng chỉ cần đi theo bên cạnh Tiêu Minh Triệt, hành lễ với đế hậu, cùng mọi người gật đầu hàn huyên, không cần lo lắng có người đột nhiên ném vấn đề mờ ám lại khó giải về phía nàng, càng không có người trong lời nói có ngôn từ ngáng chân đào hố, thăm dò quan điểm của nàng đối với chuyện gì đó của người nào đó.
Sau khi ngồi xuống bàn tiệc, nàng chỉ cần thưởng thức ca múa, phẩm vị mỹ thực, rồi tò mò ngắm nhìn trụ cột triều đình nổi tiếng của Tề quốc là được.
Chỉ đơn giản là thưởng thức, không cần phải mang não suy nghĩ về bất cứ điều gì, điều này thực sự là thoải mái hơn bao giờ hết.
“Liêm Trinh tuổi trẻ thành danh, uy chấn Nam Cảnh Tề quốc, ta vốn tưởng rằng, nếu hắn không phải là một tên có tướng mạo cao lớn thô kệch lỗ m ãng, thì chính là một người thâm tàng bất lộ khẩu phật tâm xà.”
Lý Phượng Minh lấy chén rượu chắn trước môi, hơi nghiêng sang bên trái, nhỏ giọng chia sẻ tâm đắc của mình với Tiêu Minh Triệt.
“Không nghĩ tới, hắn chỉ là màu da sẫm hơn một chút, lại có vài phần rộng lượng khí phái anh táp của chiến tướng. Nhìn hắn quần áo chỉnh tề ngồi ở đó, phong thái thật sự là vô cùng lỗi lạc.”
Hai người bọn họ là vợ chồng, trên cung yến đương nhiên phải cùng ngồi chung bàn, giữa cánh tay và cánh tay vốn chỉ cách một nắm đấm rộng.
Nàng lại nghiêng người dựa tới, cái này càng lộ ra vẻ thân cận hơn một chút.
Tư thế ngồi của Tiêu Minh Triệt nghiêm túc, nhìn không chớp mắt, vừa nhìn đã biết là không có ý muốn nói chuyện với nàng.
Thấy hắn không để ý tới người khác, Lý Phượng Minh cũng không miễn cưỡng, tự mình giải trí nhìn quanh.
Ánh mắt đảo qua bàn bên phải phía đối diện, liền nhìn thấy Văn Âm đang ngồi ở phía sau cha mẹ.
Buổi chiều vừa mới tiến cung, các nữ quyến đều đi đến chỗ Hoàng hậu bên kia để làm lễ dùng trà, Lý Phượng Minh cùng Văn Âm tất nhiên cũng gặp mặt.
Đầu năm ở hành cung, Văn Âm được Lý Phượng Minh tặng cho Ngọc dung tán, hai người nhìn đối phương đều cảm thấy rất hợp nhãn duyên.
Lúc ấy Văn Âm từng nói qua, nếu Hoài vương phủ tổ chức tiệc mừng, nàng sẽ tặng Lý Phượng Minh một món lễ vật thú vị.
Nhưng hôm nay yến tiệc mừng công được tổ chức trong cung, lễ vật kia tất nhiên không tiện mang vào.
Hôm nay sau khi gặp mặt, Văn Âm liền cùng Lý Phượng Minh hẹn, mùng năm tháng sau sẽ cùng đi chùa Phật ở ngoại ô dâng hương kiêm đạp thanh*, đến lúc đó lại đem lễ vật cho nàng.
*Dẫm lên cỏ xanh, chỉ việc trai gái đi chơi xuân, dẫm lên cỏ xanh ngoài đồng.
Lúc này hai người đối mắt với nhau, Văn Âm liền cách khoảng không nháy mắt với nàng, nhắc nhở nàng nhớ kỹ ước hẹn mùng năm.
Lý Phượng Minh cười tủm tỉm gật đầu, động tác nhỏ nhặt nâng cốc ngọn trong tay lên.
Tiêu Minh Triệt bên cạnh hít sâu một hơi, dưới sự yểm hộ của tiếng hát múa, lạnh lùng nói nhỏ: “Mắt đi mày lại làm cái gì?”
Lý Phượng Minh sửng sốt, mờ mịt quay đầu nhìn về phía hắn, vẻ mặt vô tội: “Quy củ của quý quốc lại hà khắc đến thế sao, chỉ là ở trong bữa tiệc mắt đi mày lại thôi, cũng không hợp cấp bậc lễ nghĩa?”
Tiêu Minh Triệt không nhìn lại nàng, cũng không trả lời, chỉ hừ một tiếng.
Lý Phượng Minh bị hắn làm cho ngơ ngác, lần thứ hai nhìn về phía Văn Âm, sau một lát nghi hoặc nhìn chăm chú, rốt cục bừng tỉnh đại ngộ.
Văn Âm hôm nay là theo cha mẹ đến, đi theo còn có đệ đệ Văn Khiêm của nàng.
Văn Khiêm nhìn qua chừng mười sáu mười bảy tuổi, còn chưa làm quan, bởi vậy nên ngồi chung bàn với tỷ tỷ, ngồi ở phía sau vợ chồng Văn đại học sĩ.
Thiếu niên tuấn tú văn nhã, dáng vẻ tươi cười sáng lạn, làm cho người ta vừa nhìn liền sinh lòng vui vẻ yêu thích.
Tiêu Minh Triệt cũng không biết Lý Phượng Minh cùng Văn Âm có chút giao tình, từ khóe mắt hắn nhìn sang, lầm tưởng đối tượng vừa rồi mắt đi mày lại của Lý Phượng Minh là Văn Khiêm, cũng không kỳ quái.
Mấy ngày nay Tiêu Minh Triệt cũng không để ý tới Lý Phượng Minh, hơn nữa giờ phút này lại hiểu lầm nàng cố ý trêu chọc đệ đệ của Văn Âm, nàng liền đoán là bởi vì ngày đó ở diễn võ trường, nàng nhìn Chiến Khai Dương c ởi trần nhưng không có hoảng hốt ngượng ngùng, ước chừng là bị Tiêu Minh Triệt nhận định là người lỗ m ãng rồi.
“Người ta nhìn chính là Văn Âm, không phải đệ đệ nàng.” Lý Phượng Minh nhịn cười lại nghiêng sang trái gật đầu, ôn nhu giải thích.
“Đó vẫn là một đứa trẻ, giống như một cây tre non, đẹp thì đẹp, nhưng ta lại không thích như vậy.”
Qua nửa năm nữa nàng đã tròn hai mươi tuổi, đương nhiên cùng tiểu thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi cũng không tính là cùng một nhóm người mữa, làm sao có nửa điểm nhớ nhung được.
Lý Phượng Minh luôn cảm thấy trong ánh mắt hắn tràn ngập cảnh giác, điều này ít nhiều làm cho nàng có chút mất mặt.
Vì thế nàng nhăn mũi một cái: “Yên tâm, ta cũng không thích kiểu như ngài đâu.”
Người này đẹp thì đẹp thật, nhưng tính tình quá khó ở chung, lúc thì hiền hoà lúc thì xa cách.
Dù là nàng yêu thích mỹ nam tử, nhưng cũng phải là hai bên cùng tình nguyện, chứ nàng chẳng thích cái kiểu cưỡng cầu dây dưa.
Nhìn khuôn mặt lạnh này, nếu như hôn lên một cái, chỉ sợ miệng mình lại dính đầy băng vụn, thật chẳng thú vị chút nào.
Sau đó, Lý Phượng Minh vẫn tiếp tục uống rượu, tự tìm niềm vui, không nói chuyện với Tiêu Minh Triệt nữa.
***
Trong quá khứ, trong những tình huống cung yến này, Tiêu Minh Triệt không quá được chú ý.
Cho nên hắn quên mất một chuyện: Bữa tiệc ngày hôm nay, trên danh nghĩa là ăn mừng đại thắng Loa Sơn.
Hai nhân vật quan trọng nhất trong đại thắng Loa Sơn, đương nhiên là Hoài vương Tiêu Minh Triệt cùng đại doanh chủ tướng Loa Sơn Trần Trì.
Bởi vì Trần Trì còn ở Nam Cảnh, trước khi khai yến Tề đế gia thưởng ở trước mặt mọi người, sẽ do Liêm Trinh thay thế hắn, cùng Tiêu Minh Triệt tiếp nhận lời chúc mừng của mọi người.
Tiêu Minh Triệt hôm nay nổi tiếng như vậy, trong yến tiệc có rất nhiều ánh mắt tâm tư âm thầm tụ tập trên người hắn.
Hành động cử chỉ liên tiếp của hắn và Lý Phượng Minh, đương nhiên toàn bộ đều bị người ta nhìn trong mắt.
Trong mắt người không biết, thì là Hoài vương phi nhiều lần thân cận với Hoài vương, mang khuôn mặt tươi cười mềm mại, còn Hoài vương thì lạnh lùng, thậm chí còn ẩn ẩn khó chịu.
Lại liên tưởng đến tin đồn đêm đại hôn nửa năm trước của hai người, mọi người đối với quan hệ giữa vợ chồng Hoài Vương liền có nghiên cứu.
Haizz, con đường tình cảm, quả nhiên ai động tâm trước thì thua trước.
Hoài vương phi tràn đầy nhu tình, gặp phải người có tâm địa lạnh lùng như Hoài vương, quá là uổng phí.
Nhìn xem nàng đáng thương biết bao, còn phải mượn rượu giải sầu nữa kìa!
***
Tửu lượng của Lý Phượng Minh coi như không tệ.
Thẳng đến khi dạ yến trong cung chấm dứt, xe ngựa Hoài vương phủ ra khỏi nội thành, sự đoan trang bình tĩnh mà nàng cố gắng chống đỡ mới hoàn toàn sụp đổ.
Bởi vì lúc xuất cung nàng thoạt nhìn không có gì khác thường, Tiêu Minh Triệt cũng không ngờ nàng lại đột nhiên mượn rượu làm càn, bất ngờ chưa kịp chuẩn bị đã bị nàng nhào tới.
Nàng vô cùng phách lối ngồi dạng ch@n trên đùi hắn, ngón trỏ nhấc cằm hắn lên, đôi mắt say lờ đờ mông lung như tơ.
“Ngài suốt ngày trốn tránh cái gì? Ta có thể làm gì ngài sao? Hả?”
Cả người Tiêu Minh Triệt cứng đờ, mắt lạnh trừng nàng: “Xuống ngay, không cho phép mượn rượu nổi điên.”
Nàng căn bản giống như không nghe thấy lời hắn nói, tự mình hừ cười lạnh một tiếng, mồm miệng không rõ: “Nói cho ngài biết, cho dù dáng dấp ngài hợp khẩu vị của ta, nhưng ta không bao giờ thèm hôn ngài đâu. Tuyệt đối sẽ không.”
Tiêu Minh Triệt im lặng, hỏi ra một câu hỏi ngay cả chính mình cũng không tưởng tượng nổi: “Vì sao?”
Lý Phượng Minh lắc đầu quan sát hắn một lát, cười xoay người xuống dưới, thuận thế lăn vào bên trong giường ngồi.
Đầu đầy trang sức trâm cài châu ngọc, không phải lộn xộn rải rác, thì chính là xiêu siêu vẹo vẹo.
Nàng giật tung mấy thứ trang sức trâm cài trên đầu mình ra, đầu tựa vào cánh tay trái của mình, híp mắt cười nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, mới lầm bầm cười trách móc: “Ta sợ vừa hôn lên một cái, trên miệng sẽ dính toàn vụn băng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]