Chương trước
Chương sau
“Chờ đã, chuyện này tạm thời trước tiên đừng nói cho lão Lê đạo, để tôi suy nghĩ lại đã.” Hiện tại anh không biết làm sao phải đối mặt với tiểu nha đầu kia, ngẫm lại, anh lại cảm thấy trong lòng có chỗ không thoải mái thực sự là không thể chịu được.

“Giang Thịnh Hoài, trước kia người thích cậu cũng rất nhiều, như thế nào cũng không có đáp lại người ta. Hay là cậu coi trọng tiểu cô nương kia rồi, cho nên muốn chạy trốn?” Nghê kiểu làm vẻ mặt thám tử nói.

Tần Duyệt Hàn mới 24 tuổi, hiện tại đang là độ tuổi tốt đẹp nhất, tương lại cũng đang vô cùng rộng mở, cũng đang chờ đón cô. Mà chính anh, Giang Thịnh Hoài anh đã ở ẩn ba năm, thời đại hiện tại cũng không còn thuộc về anh, anh cũng nên dừng bước ở đây.

Nếu không có một năm tai nạn kia, có lẽ…. Hiện tại sẽ không…

“Hừ, tôi chờ em Giang ảnh đế sẽ bị vả mặt đến như thế nào.” Nghê Kiều nở một nụ cười đắc ý, cuối cùng là thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Sáng sớm ngày hôm sau, tổ sản xuất lần lướt gọi các vị khách mời lên, đồng thời tuyên bố nhiệm vụ ngày hôm nay. Chính là đóng dấu!

Hôm nay tổ sản xuất sẽ giao cho mỗi đội một đứa trẻ, trong tay mội đứa bé là một tấm thiệp, chỉ khi nào tổ sản xuất đồng ý, thì mỗi bé mới cho các vị khách mời đóng dấu. Sau khi tổng kết thì sẽ được cộng thêm một điểm.

Cho nên khi trong nhà đột nhiên nhiều thêm một đứa nhóc, Giang ảnh đế không thế giống như hai ngày trước kia an an tĩnh tĩnh mà chơi trò chơi.

Một loạt bình luận nhảy ra.

‘Ha ha ha ha ha ha, vì cái gì có người đến nam thần của tôi mà tôi lại vui vẻ như vậy?’

‘Đứa nhóc này thực sự là nó năng lực nha, ha ha ha, tôi phục.’

‘Tổ sản xuất phái cậu nhóc này đích thực là đến trừng phạt nam thần ha ha ha’

Tần Duyệt Hàn ở trong phòng bếp làm bữa sáng, cho nên phòng khách to như vậy cũng chỉ có dư lại Giang ảnh đế cùng với một cậu nhóc, hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.



“Là một người đàn ông, chúng ta có phải nên nói chuyện thật tốt biết không, không thể mới gặp một vấn đề nhỏ liền khóc biết không?” Giang ảnh đế vô cùng nhẫn nại mà nói cho cậu nhóc nghe.

“Nhưng ta cũng chỉ là một cậu bé nhỏ tuổi mà thôi, không phải đàn ông.” cậu nhóc liền oa một tiếng, mà tiếng khóc theo thời gian lại càng lớn.

Âm thanh hỗn loạn cùng với giọng nói còn chưa sói, thực sự vẻ mặt Giang ảnh đế lúc này chính là bất lực, anh đây còn chưa có kinh nghiệm dỗ ai bao giờ nha.

“Con nói cho chú nghe,làm sao thì con mới không khóc nữa có được không?” Giang ảnh đế đàm phán nói.

“Con muốn đi công viên giải trí, vốn dĩ hôm nay mẹ đã đáp ứng sẽ đưa con đi chơi công viên giải trí, kết quả lại bị các người đưa đến nơi này, ô ô ô ngô…” Khóc vô cùng thương tâm nha.

Nhi Tinh từ khi sinh ra nếu không phải đi học, thì sẽ tham gia những tiết mục chương trình khác, cơ hồi cậu nhọc không thể giống như những đứa trẻ khác mà thoải mái chơi đùa, để được đi công viên giải trí chơi cậu nhóc đã phải làm nũng lâu thật lâu vậy mà.

Kết quả, kết quả…. Càng nghĩ càng thương tâm, thương tâm đến mức mấy cô dì ngồi ở trước màn hình cũng không thể bình luận ha ha được nữa.

“Được, chờ thúc thúc ăn cơm xong liền mang con đi chơi công viên giải trí có được không, trước hết chúng ta cùng nhau chơi game, không khóc có được không?”

Nhi Tinh nghẹn ngào mà gật đầu một cái.

Một lớn một nhỏ ngồi ở trên sô pha, mỗi người một cái ipad, Nhi Tinh dùng tài khoản game của Tần Duyệt Hàn để chơi.

Trình độ của Nhi Tinh so với trình độ của Tần Duyệt Hàn quả thật là tiến bộ hơn rất nhiều, có thể nói cậu nhóc trên là tiểu thiên tài, chỉ cần nhìn Giang ảnh dế chơi một lát liền có thể nhanh chóng thành thạo.

“Ta cũng đã chết, ngươi như thế nào còn chạy xa như vậy?” Nhi Tinh kinh hô một tiếng.



Vốn dĩ Giang ảnh đế ngẩng đầu lên chính mình muốn giải thích một tiếng, có điều lời giải thích đến bên miệng lại bị, một câu của cậu nhóc làm cho nghẹn lại mà bất đắc dĩ nuốt trở về.

“A, con chết rồi, xú thúc thúc, đều là tại thúc.”

“Trách ta, đều trách ra, thực xin lỗi, thúc xin lỗi.” Trong lòng Giang ảnh đế âm thầm gào thét, Nghê Kiều rốt cuộc kếu anh tham gia cái chương trình gì, Lê đạo rốt cuộc muốn làm gì, còn có tên nhóc này rốt cuộc đến bao giờ mới đi.

“Hừ, một chút thành ý đều không có.” Nhi Tinh liền đem ipad ném đi, liền nằm trên sô pha xem TV.

Thời điểm Tần Duyệt Hàn làm xong bữa sáng, liền bưng đồ ăn lên, đột nhiên Nhi Tinh liền lưu loát chạy đến phòng bếp, mặc dù thân hình nhỏ nhắn nhưng cậu nhóc vẫn muốn giúp đỡ nha.

“Xú thúc thúc, thúc vì cái gì không mau tới giúp chị gái nhỏ đi, người không thấy chị gái nhỏ đã vất vả chuẩn bị bữa sáng sau hơn nữa lại còn đang đem lên?” Nhi Tinh ở trong phòng bếp hô lên.

Đương nhiên lại một loạt bình luận hiện lên.

‘Một là chị gái nhỏ một là thúc thúc, Nhi Tinh có phải là em cố ý hay không ha ha ha ha’

‘Lần đầu tiên nhìn thấy bị người ta ghét bỏ thật sự muốn cười làm sao bây giờ?’

‘Chị em tốt, không cần kìm nén chúng ta cùng nhau cười.’

Một tay Tần Duyệt Hàn năm lấy bàn tay nhỏ của Nhi Tinh tay còn lại cầm hoa quả đi lên.

Haizzz đột nhiên phát hiện, Nhi Tinh ở trước mặt Tần Duyệt Hàn liền đặc biệt trở nên ngoan ngoãn.

Thời điểm một lớn một nhỏ từ phòng khách đi ra ngoài, đột nhiên trong lòng Giang Thịnh Hoài có gì đó nảy ra, nhìn hình ảnh Tần Duyệt Hàn nắm tay Nhi Tinh đi ra không một tiếng nói nhưng anh lại xúc động không thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.