Có điều hôm nay Chử Vũ Trạch không có mang cô đi chạy bộ, mà mang cô đi đến địa điểm khác.
Là một mỏm đá nhỏ, mà còn đường ngày hôm nay so với ngày hôm qua vô cùng bất đồng, hôm nay con đường có chút gập ghềnh, cục đá ở trên được vô cùng khấp khểnh.
Trên đường đi không hề được bình lặng, Chử Vũ Trạch vươn tay ra, Tần Duyệt Hàn do dự một chút, nhưng vẫn hào phóng mà đặt lên.
Cảnh này không có phát sóng trực tiếp, nhưng camera ở phía sau vẫn quay lại, hậu kỳ ở phía sau tính toán lưu lại sẽ sử dụng sau, mà khoảnh khắc lúc này hình ảnh của hai người vô cùng mông lung, nhìn qua có cảm giác rung động lòng người.
Hai người mất một giờ mới lên được mỏm đá ở trên đỉnh núi, Chử Vũ Trạch dẫn cô đến ngồi ở trên một tảng đá lớn. Mặt trời chậm rãi móc lên, các staff thấy thời điểm cũng không sai biệt lắm, lập tức mở phòng phát sóng trực tiếp lên.
Lúc này đập vào ánh mắt người xem chính là cảnh hai thân ảnh ngồi song song của Chử Vũ Trạch cùng Tần Duyệt Hàn, hai người này tạo cho người khác một loại cảm giác cùng cừ yên bình.
“Nghe người dân ở đây nói, ở chỗ này nhìn cảnh mặt trời mọc là đẹp nhất, cho nên liền muốn mang sư tỷ đến đây xem thử.” Chử Vũ Trạch nhìn về xa xăm mà nói.
“Ân, rất đẹp.” Tần Duyệt Hàn cũng bị cảnh sắc trước mặt mê hoặc.
“Sư tỷ, em thực vẫn luôn thích chị….” Cách nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-toi-trong-tim/2979969/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.