Trong lòng Nhan Lạc nghĩ: Mới không phải đâu! Có điều đã có người không muốn thừa nhận, cô cũng không muốn tiếp tục ép nói.
Tần Duyệt Hàn sau khi trở về phòng của chính mình, mở WeChat ra, nhìn chằm chằm vào cái avatar kia thật lâu. Lịch sử trò chuyện của hai người vô cùng ít ỏi, nhưng chuyện này cũng không ảnh hướng đến tâm trạng hứng thú của Tần Duyệt Hàn, bởi cô có thể nhìn đi nhìn lại giao diện trò chuyện của hai người rất nhiều lần.
“Đã trở lại?”
Tần Duyệt Hàn đang ở trên mạng lướt web, đột nhiên WeChat liền có thông báo nhảy ra.
Cô lập tức nhấn vào xem, sau đó lại lần nữa nhìn vào giao diện trò chuyện của mình cùng Giang lão sư.
“Vâng, đã trở lại.” Lúc này ngữ khí của Tần Duyệt Hàn cũng mềm mỏng hơn thường ngày.
“Buổi tối chơi game được không? Tôi mang em đi.” Thời điểm Ging Thịnh Hoài nhắn câu này có còn chút khẩn trương, sợ Tần Duyệt Hàn sẽ từ chối mình.
“Được.” Tần Duyệt Hàn nghĩ thầm, kỳ thật hiện tại cũng có thể, có điều cô không dám nói như vậy nha.
“Vậy, buổi tối hẹn gặp em ở Mộng Xuyên.”
“Vâng.”
Trăm triệu năm Tần Duyệt Hàn cũng không nghĩ tới, chính mình có thể cùng Giang lão sư giữ liên lạc với nhau, thế nhưng là như thế nào cô cũng không thành thạo được trò chơi đó nha.
Sau khi cuộc trò chuyện chấm dứt, Tần Duyệt Hàn lại bắt đầu chờ mong.
Cứ một lúc cô nhìn điện thoại rồi ôm gấu bông, một hồi lại chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-toi-trong-tim/2979965/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.