Chương trước
Chương sau
Mà Hồ Tiểu Mễ cùng Lục Tử Xuyên chính là thanh mai trúc mã, hai người họ đã quen biết rất nhiều năm.

“Ân!” - Tần Duyệt Hàn nói nói lại gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì, đơn giản an an tĩnh tĩnh mà nghe anh nói.

“Mà nói điều này ra có khi em sẽ không tin, Lục Tử Xuyên giả bộ làm chính nhân quân tử, đã trộm thích Gạo Kê được nhiều năm”

“A?’- Thật sự là Tần Duyệt Hàn cũng không nhận ra, cô còn tưởng hai người bọn họ đơn thuần chỉ là bạn tốt của nhau mà thôi.

“Ngay từ đầu tôi cũng không tin, nhưng lúc sau vô ý bị tôi phát hiện, tên nhóc kia mới thẳng thắn mà nhận. Có một lần cậu ta thật vất vả mới lấy hết can đảm muốn đi thổ lộ, kết quả xoay người một cái liền thấy Gạo Kê mang về một cậu bạn trai, còn mới cậu ta đi ăn cơm, em nói xem có thảm hay không cơ chứ.”

Ngô, là rất thảm nha.

Tần Duyệt Hàn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, nếu ngày nào đó đột nhiên Giang lão sư công khai bạn gái của mình, vậy cô….

“Em làm sao vậy?” - Giang ảnh đế cảm nhận được bầu không khí có vẻ như đang đi xuống, mẫn cảm hỏi.

“Không có việc gì, Giang lão sư tôi đi tắm rửa trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Được, em đi đi.”

Căn bản Giang ảnh đế muốn kể chuyện của Lục Tử Xuyên cùng Hồ Tiểu Mễ là để thuận tiện ám chỉ một chút cho tiểu nha đầu biết, thích một người chỉ cần dũng cảm tiến lên, không thể vẫn luôn chờ đợi, nếu không nói chừng một ngày nào đó muốn chờ nhưng cũng không có được chờ.

Suy nghĩ đến khả năng tiểu nha đầu ngồi trên máy bay mấy tiếng đồng hồ hẳn là rất mệt mỏi, Giang ảnh đế liền bỏ qua cái suy nghĩ của bản thân, tính toán lần sau phải cố gắng hơn mới được.

Sau khi ngủ một đêm, tinh thần của Nhan Lạc cùng Tần Duyệt Hàn đã khôi phục không ít.



Khi xe của đoàn làm phim đến đón hai người, bên trong xe còn có nam chính là Hạ Thâm diễn.

Hai người đều là tương đối trầm mặc ít nói, dọc đường đi ngoài việc giới thiệu về bản thân một chút, thì cũng không có nói đến đề tài khác.

Đối với Hạ Thâm, kỳ thật Tần Duyệt Hàn có biết chút ít. Chính là một người có kỹ thuật tốt của diễn viên, nhưng là bởi vì tính cách không quá hóa hợp với tập thể, ở trong giới showbiz cũng không có bạn bè nào, cũng không có tài nguyên tốt gì.

Nghe nói lần này, vẫn là Phương Cù tìm đến anh, bằng không tư cách thử kính cũng không có. Như vậy cũng được, cô so với Hạ Thâm cũng may mắn hơn rất nhiều.

Cho nên bộ phim này, cô cần phải diễn thật tốt.

Lúc tới địa điểm quay phim, tuy rằng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng vẫn bị cảnh tượng trắc mặt dọa cho chút sợ hãi.

Trừ bỏ là hoang vắng cũng quạnh quẽ, Tần Duyệt Hàn cũng không biết nên hình dung nơi này như thế nào.

“Chị Duyệt Hàn…”- Nhan Lạc túm túm lấy góc áo của Tần Duyệt Hàn, cô nhóc cũng đã bị dọa rồi nha.

Hạ Thâm ở một bên mở miệng nói: “Nơi này tương đối hẻo lánh, dù sao cũng là thời kỳ chiến tranh, chỉ cần vài ngày sẽ thoát khỏi.”

Vài ngày? Nhan Lạc bĩu môi không nói lời nào, đấy chính là vài tháng nha. Tuy rằng có chiếc cổng đi vào, nhưng chỉ cần gió to thổi lên, cũng có thể sập bất cứ lúc nào.

Hơn nữa chắc hẳn ở đây vừa đổ xuống một cơn mưa, cho nên trên mặt đất ẩm ướt, thỉnh thoảng có chỗ bùn bắn lên giày.

“Địa điểm quay phim chắc hẳn mọi người cũng đã nhìn thấy, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu quay. Hoàn cảnh có chút khó khăn, trong thời gian này mọi người phải vất vả rồi.” Phương Cù đứng ở phía trước, giống như một lãnh đạo của một cuộc cách mạng, trên người mang theo một loại khí thế khiến người khác nể phục.



“Đạo diễn, chúng tôi sẽ cố gắng.”

“Ân, chúng ta cùng nhau cố gắng.”

Sau khi xem qua địa điểm quay phim, Tần Duyệt Hàn cùng Nhan Lạc được nhân viên công tác dẫn đi lên thị trấn.

Trước khi đến địa điểm quay phim, có người nói cho hai cô biết.

“Nơi thôn trang kia trước đây chính là một căn cứ của cách mạng. Sau đó vì bị hư hỏng quá nghiêm trọng, người trong thôn cũng vì đó mà rời đi, cho nên mới trở nên hoang vắng như vậy. Ở nơi này trừ bỏ hơi lạc hậu một chút, kỳ thật phong cảnh vẫn là khá tốt, hai người có thể tùy ý đi dạo.”

“Chờ có thời gian, chúng tôi sẽ đi xem.” - Tần Duyệt Hàn nhìn ra được mọi người ở đây vô cùng thân thiện, chân thành mà đáp lại.

“Đến lúc đó, nếu hai người không biết đi đâu, có thể đến trực tiếp hỏi tôi.”

Trước sự nhiệt tình của cô gái, sau khi đưa hai người đi đến nơi thì liền rời đi. Nhan Lạc mắt hơi rưng rưng nhìn đến chăn nệm ở trên giường đang có chút ẩm ướt kia, liền cảm thấy cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều không dễ dàng gì.

“Kiên nhẫn một chút, trước kia ai cũng như vậy.” - Tần Duyệt Hàn nhanh chóng mà tiếp nhận sự thật, hơn nữa cô cũng đang an ủi cảm xúc của Nhan Lạc từ khi bước vào đây.

Kỳ thật cũng không phải chỉ riêng mình cô như vậy, hơn nữa những nhân viên công tác cũng diễn viên khác cũng như vậy, họ cũng không có cảm xúc gì quá mãnh liệt.

Những điều này đều chỉ là tạm thời, chờ chính thức bắt đầu quay, mọi người đều gia nhập đoàn phim, tự nhiên cảnh vật ở đây cũng sẽ không còn quạnh quẽ nữa.

Vốn dĩ Tần Duyệt Hàn muốn đi rửa mặt, nhưng vừa thấy là nước lạnh. Liếc mắt nhìn Nhan Lạc một cái, dặn dò cô hai tiếng, nói cô ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt không cần phải chạy loạn ra ngoài.

editor: Dạo này deadline ngập mặt mn ạ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.