Chương trước
Chương sau
“Mà chị Duyệt Hàn, bộ phim ‘Pháo hoa phượng hoàng’ vừa đóng máy, ‘Em là ánh rạng đông của tôi’ lại phát sóng, thật tốt!”- Vừa văn trong khoảng thời gian này có thể nghiên cứu kịch bản mới.

Thời gian kế tiếp, Nhan Lạc ở trên sô pha xem mất chương trình giải trí gần đây, Tần Duyệt Hàn nhìn tin nhắn một lúc thì sau đó liền mở máy tính ra muốn đăng nhập vào trò chơi.

Đã mấy tháng cô không online game, level của nhân vật so với Giang lão sư hẳn đã kém hơn rất nhiều, chỉ có thể tranh thủ mấy ngày này chậm rãi mà đuổi theo thôi.

Ai biết vừa mở ra, Tần Duyệt Hàn nhìn level nhân vật của mình đang cùng với level nhân vật của Giang lão sư, trái tim đang bình tĩnh của mình nhất thời kịch liệt phập phồng lên xuống.

Tài khoản game của cô mật khẩu chỉ có một mình Giang Thịnh Hoài biết, cho nên là trong khoảng thời gian cô đóng phim Giang lão sư đã giúp cô.

Chờ đến khi cảm xúc của Tần Duyệt Hàn bình ổn trở lại, cửa sổ trò chuyện riêng liền sáng lên một chút.

Gạo Kê: Lão hỗn đản, đánh phó bản không? Lục Tử Xuyên cái người vô nhân tính kia vứt bỏ tôi đi công tác, một mình tôi đi rất nhàm chán, ô ô ô.

Thấm Hàn: Tôi không phải Giang lão sư.

Gạo Kê: Ai vậy ngươi là, người là Tần Duyệt Hàn? Cô đóng phim xong rồi sao?

Thấm Hàn: Ân ân ( ngoan ngoãn.jpg)

Gạo Kê: Cuối cũng đã trở lại, nếu cô không trở lại, lão hỗn đản lại online một mình trông có chút đáng thương. Có thời gian thì tranh thủ ở bên cậu ta, đứng nhìn anh ta ngoài miệng nói không, nhưng trong lòng nhất định là rất nhớ cô.

Không biết vì cái gì, trong lòng Tần Duyệt Hàn cảm thấy có chút ngại ngùng.

Gạo Kê: Đánh phó bản sao? Tôi mang cô đi.

Thấm Hàn: Được ‘ Ngoan ngoãn.jpg)



Hồ Tiểu Mễ mang Tần Duyệt Hàn đi đến đấu trường pk với khác sau đó liền đi phó bản, thời điểm cả hai chuẩn bị offline, Tần Duyệt Hàn đột nhiên mở miệng hỏi: “Tôi có thể thêm WeChat của cô không?” (Ngoan ngoãn.jpg)

Mà người như Hồ Tiểu Mễ đương nhiên chính là không nói hai lời liền đem số điện thoại của chính mình ném qua.

Không lâu sau, WeChat liền nhảy ra thông báo: Đối phương đã chấp nhận xin bạn tốt của bạn.

“Như thế nào, muốn tôi làm tình báo về tên hỗn đản Giang Thịnh Hoài kia sao? (Cười xấu xa)” - Hồ Tiểu Mễ cười đến mặt mày đều hớn hở.

“Cái kia, cô ngày thường ở chung với Giang lão sư sẽ như thế nào? Sẽ thực thẳng thắn thành khẩn sao?” - Tần Duyệt Hàn trong lòng còn nhớ thương những lời nói của Giang Thịnh Hoài.

Hồ Tiểu Mễ cảm thấy chính mình quả nhiên đoán không sai, cho nên lúc này có một loại tự tin không thể hiểu được, “ Giang Thịnh Hoài có phải hay không cùng cô nói cái gì đó?”

Tần Duyệt Hàn nghĩ nghĩ, một chút qua đi: Giang lão sư có thể là cảm thấy cô không đủ thẳng thắn thành khẩn, chính là….

“Chính là không biết nên làm như thế nào có phải hay không?”

“Ân ân….(Ngoan ngoãn.jpg)”

“Tôi liền biết, tôi cùng cô nói một chút, tôi cùng Lục Tử Xuyên lúc quen biết Giang Thịnh Hoài Hơn nửa năm, có một lần ăn cơm anh ta không kiên nhẫn trực tiếp nói một câu, ‘Về sau có thể hay không thẳng thắn thành khẩn một chút, có thể liền làm bạn bè, không cần phải câu nệ cùng nhau làm những người anh em tốt’, những lời đó liền đem tôi cùng Lục Tử Xuyên bị làm cho chấn kinh.” - Cũng sau lần đó, ba người cũng không còn câu nệ cất giấu tật xấu của bản thân nữa, cứ thế là bộc lộ bản chất thật.

Hiện tại Hồ Tiểu Mễ nghĩ lại, cảm thấy có chút buồn cười, “Anh ta ở trong giới giải trí không có nhiều bạn bè, cảm thấy mọi người ở trên mặt đều đeo một cái khăn che mặt. Chỉ có thời điểm anh ta thực sự muốn ở bên cạnh cô, mới có yêu cầu như vậy. Cho nên kỳ thật trong lời của anh ta có một tầng ý tứ khác, anh ta thực để ý cô, hy vọng cô có thể ở trước mặt cậu ta làm chính mình.”

Tần Duyệt Hàn ngẩn ra nửa ngày, ngực giống như bị thứ gì đó chặn lại.

“Cảm ơn.”

Hồ Tiểu Mễ liền trả lời: “ Đều là bạn bè với nhau không cần khách khí như vậy, hay là cô không xem tôi là bạn bè?”



Tần Duyệt Hàn lập tức phủ nhận, “Không đúng không đúng.”

“Vậy được, tôi đi ngủ trước, có vấn đề lại đến tìm tôi. Từ ngày hôm nay trở đi, tôi chính là chuyên gia tình yêu, tri tâm của đại tỷ tỷ.”

Lại thiếu chút nữa cô lại nói cảm ơn, cũng may đã nhanh chóng phanh lại.

Sau khi Hồ Tiểu Mễ đi ngủ trưa, Tần Duyệt Hàn mới tắt máy tính đi, một lần nữa cầm lấy di động của chính mình nhìn nhìn, phát hiện Giang lão sư gửi cho cô vài tin nhắn.

10 giờ 20 phút: Về đến nhà rồi sao?

11 giờ: Đầu còn đau sao?

12 giờ: Tiểu nha đầu không còn cần ta nữa rồi sao? [ Vẻ mặt đáng thương]

Tần Duyệt Hàn nhìn cái nhãn dán do Giang Thịnh Hoài gửi đến, không nhịn được liền xì cười hai tiếng.

“Vừa mới cùng Gạo Kê đi chơi game, cho nên không để ý di động.” - Tần Duyệt Hàn giải thích nói, trên mặt đều là ý cười hạnh phúc.

Cô chỉ mới gửi tin nhắn đi, liền nhìn thấy đối phương đang ở trong khung chat đang nhập tin nhắn.

Chỉ chốc lát sau, Giang Thịnh Hoài liền đã gửi đến một nhắn.

“Chơi game với Hồ Tiểu Mễ so với anh thì tốt hơn sao?”

Tần Duyệt Hàn sửng sốt, “Không có!”

Hồ Tiểu Mễ tuy rằng lợi hại, nhưng ở trong Mộng Xuyên người đứng thứ nhất vẫn là Giang Thịnh Hoài, sức chiến đấu của hai người chênh lệch nhau không phải là con số nho, ngay cả Lục Tử Xuyên cũng không phải đối thủ của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.