Chương trước
Chương sau
“Anh đừng bày ra vẻ mặt như vậy, tôi lại không phải cấp dưới của anh, anh nghiêm túc như vậy làm gì?” - Hồ Tiểu Mễ bất mãn mà túm lấy tay áo tây trang của Lục Tử Xuyên mà nói.

“Tôi vẫn luôn là biểu tình như này, cũng không phải lần đầu tiên cậu biết.” - Lục Tử Xuyên cao 1m85, vốn dĩ đã mang một khí thế của tổng tài. Hơn nữa từ nhỏ anh đã vô cùng giỏi giang mà phong cách như này từ nhỏ đã có sẵn, lúc mới tiến vào công ty được một năm, liền đem tập đoàn Lục Thị đi lên.

“Tôi mặc kệ mặc kệ mặc kệ, anh cười một cái, nếu hôm nay anh không cười, tôi liền khóc cho anh xem.”

Hồ Tiểu Mễ nói khóc liền khóc, Lục Tử Xuyên vì phối hợp với cô vẫn là miễn cưỡng cười một chút, “ Ha ha.”

Thật là ha ha, cười so với không cười càng khủng bố hơn, cho nên Hồ Tiểu Mễ hoàn toàn tử bỏ.

Đi vào cửa của Giang gia, Hồ Tiểu Mễ quen cửa quen néo mà đi vào,

Bên ngoài có quản gia tiếp đón, thập phần nhiệt tình mà nói: “Hồ tiểu thư, Lục thiếu gia hai người tới chơi, thiêu gia của nhà chúng tôi chờ hai người đã lâu.”

Hồ Tiểu Mễ trợn mắt mà nhìn quản gia nói dối, vốn dĩ muốn nói hai câu, nhưng là Lục Tử Xuyên trừng mắt mà liếc nhìn cô một cái, cô liền đành phải ngoan ngoãn im lặng.

Sau khi vào cửa, đầu tiên Hồ Tiểu Mễ cùng cha Giang và mẹ Giang chào hỏi, sau đs vô cùng tự nhiên mà đi đến bên người Tần Duyệt Hàn.

“Cô chính là Duyệt Hàn đi, cô thật đẹp, tôi là Hồ Tiểu Mễ, cô cứ gọi tôi là Gạo Kệ là được.” - Trong phòng cũng chỉ có bốn người cho nên, Hồ Tiểu Mễ dùng ngón chân cũng có thể đoán được ai là Tần Duyệt Hàn, có điều hình như là cô cùng Giang Thịnh Hoài đang cách rất xa, so với hai người ở trong game thì bất cứ lúc nào thời gian nào cũng có thể show ân ái lúc này có chút không không.”

“Cô cũng vậy, Gạo Kê.” - Tần Duyệt Hàn ôn nhu mà gọi cô một tiếng.



Đột nhiên Hồ Tiểu Mễ giống như chính mình đã phát hiện ra được gì đó cô vẫn luôn cho rằng sự ôn nhu của Tần Duyệt Hàn chính là được thượng đế ban tặng, nhưng là lúc sau thấy được Tần Duyệt Hàn..

Cô nhận ra mình sai rồi!

Lục Tử Xuyên cũng cùng mẹ Giang cha Giang còn có Giang Thịnh Hoài Tần Duyệt Hàn chào hỏi, tuy rằng có chút nhàn nhạt, nhưng là có thể nhìn ra tới mối quan hệ vô cùng tốt.

Lúc sau Lục Tử Xuyên cùng Hồ Tiểu Mễ ở Giang gia ăn cơm, Hồ Tiểu Mễ liền nói đi dạo phố, mẹ Giang cũng thực đồng ý với việc này, vì thế Lục Tử Xuyên yên lặng đi ở phía sau làm người hộ giá sứ giả.

“Uy, cậu sao lại thế này?” Giang Thịnh Hoài chọc chọc Lục Tử Xuyên..

Lục Tử Xuyên làm một bộ dáng tổng tài cao lãnh, ai cũng đừng nghĩ tới gần anh nửa bước, “Cái gì sao lại thế này? Có chuyện thì nói, động tay cái gì?” - Anh không có chút nào che lấp sự ghét bỏ với Giang Thịnh Hoài.

“Hờ, cảm thấy là tôi xen vào chuyện tình cảm của người khác đúng không? Vậy thì cậu cứ giữ một mình đi, tốt nhất cả đời này đừng làm cho Gạo Kê biết cậu thích cô ấy.” - Giang Thịnh Hoài hừ hừ hai tiếng.

Lúc anh chuẩn bị đuổi kịp tiểu nha đầu nhà mình, Lục Tử Xuyên lại đột nhiên gọi anh lại.

“Đứng lại!”

“Có việc?” Giang Thịnh Hoài lúc nãy cũng mang một biểu tình lạnh giá tới, ai bảo vừa rồi anh tính toán cùng cậu ta nói chuyện thật tót, Lục Tử Xuyên lại cho anh vào danh sách chuyên xen vào chuyện của người khác.

“Cậu vì cái gì vẫn luôn chắc chắn tôi thích Gạo Kê?” Trong ánh mắt mờ mịt của Lục Tử Xuyên, vấn đề này kỳ thật anh vẫn luôn muốn hỏi, nhưng là mãi không tìm thấy cơ hội thích hợp để hỏi.

“Muốn biết? Nói cho cậu tôi có một mối làm ăn tốt.”



“Ý của cậu là như thế nào?”

“Tôi gần đây nghe nói cậu muốn mở rộng kỹ thuật sản nghiệp về mảng giải trí, không suy xét cùng ta hợp tác? Lúc trước cái trò chơi Mộng Xuyên kia, là hai chúng ta cùng nhau hợp tác cũng không kém đúng không?” - Giang Thịnh Hoài không có ý tốt mà nhìn chằm chằm Lục Tử Xuyên.

“Cậu không lo đi đóng phim thật tốt sao, quan tâm mấy cái này làm cái gì?” Nếu không phải người trước mắt thật sự là Giang Thịnh Hoài, đoán chừng Lục Tử Xuyên đã đem anh trở thành người có ý đồ xấu trực tiếp mà quay đi rồi.

Mà sự thật, Giang Thịnh Hoài chính xác là có ý đồ xấu.

“Tôi quay xong bộ phim cuối cùng, liền trở về công ty. Thế nào? Muốn hay không suy xét cùng nhau hợp tác một chút?”

Lục Tử Xuyên đầu tiên là khiếp sợ nhìn anh vài lần, sau đó vẫn là nhàn nhạt mà đáp ứng, cuối cùng hai người nhìn nhau cười.

Giang Thịnh Hoài dùng phương thức như vậy để nói cho Lục Tử Xuyên biết là anh muốn đổi nghề.

Lục Tử Xuyên từ khiếp sợ biến thành chờ mong.

“Cậu còn chưa có trả lời vấn đề của tôi.” Một quyết định quan trọng đã được hai người nhẹ nhàng quyết định, sau đó lại về tới hiện thực.

“Bốn năm trước tôi xảy ra tai nạn, không phải lúc sau mẹ tôi muốn đem Gạo Kê giới thiệu cho tôi sao. Lúc ấy là không có gương, cậu không thấy được ánh mắt muốn giết người của mình. Mẹ kiếp, lúc ấy tôi nghĩ thầm tôi thật vất vả mới từ tai nạn xe cộ tìm được một còn đường sống chỗ chết, nếu là chết ở trong tay cậu lại có chút không đáng giá.”

Ở phía trước đột nhiên hai người phụ nữ quay đầu lại, Hồ Tiểu Mễ nhìn về phía bọn họ hét lên: “Hai người đi chậm như vậy làm gì chứ? Có phải hay không trộm ở sau lưng chúng tôi mà nói xấu?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.