“Hai người các ngươi, rốt cuộc là muốn làm gì đây? Đây là đang đóng phim, tôi mặc hệ có quan hệ ngầm như thế nào, một khi đã vào vai diễn liền vứt hết tất cả nhưng cảm xúc cá nhân ra bên ngoài cho tôi.” - Lê Bách Hằng xem trong nhất là hai người, thế nhưng hiện tại sắc mặt ông cực kỳ kém, đến nỗi nước miếng của công cũng theo lời nói mà bay ra ngoài.
“Lê đạo, tôi đã biết.” Chử Vũ Trạch vẫn là ý thức được chuyện bản thân mình làm sai, ngoan ngoãn mà thuận theo lời Lê đạo.
“Còn cậu?” Lê đạo nhìn về phía Giang Thịnh Hoài.
“Đã biết”
Lê Bách Hằng lại lần nữa kêu nhân viên công tác đi vào, mà người đi vào còn có Tần Duyệt Hàn đã hóa trang xong.
Vừa mới còn có điểm không nghiêm túc, lúc này nhìn thấy Tần Duyệt Hàn, hai người lập tức khôi phục lại trang tháng chuyên nghiệp.
“Tứ ca, hôm nay ta nhất định sẽ thằng huynh.” Thanh âm của thiếu niên sạch sẽ sang sảng, mang theo một chút sự nhiệt huyết của thiếu nhi.
“Vậy để xem người có làm được hay là không.” - Giang Thịnh Hoài đóng vai tứ gia trầm ổn bình tĩnh, thanh âm trầm thấp lọt vào tai người nghe, cho người ta một loại cảm giác an tâm.
“Ha ha ha… Tư ca huynh vĩnh viễn bình tĩnh như vậy, hôm nay ta nhất định làm cho huynh thấy bản lĩnh của ta.”
Chử Vũ Trạch nói xong những lời này, lập tức cưỡi ngựa rong ruổi về phía trước,chỉ trong chốc lát thân ảnh liền biến mất.
Giang Thịnh Hoài ở phía sau xoay người lên leo lên lưng ngưa, ngước về phía ngực lại của Chử Vũ Trạch mà đi,
Lễ hội săn thú, các vị hoàng tử đều săn bắn hết mình, từng người sẽ mang đến con vật mà bản thân săn được đem cho hoàng đế xem bản lĩnh của bản thân, một mảnh hình ảnh của hoàng tộc vô cùng nhộn nhịp.
[Được rồi, có thể dừng lại.]
Sau khi cảnh này quay xong cũng không cơ hồ cũng chỉ cần một lần liền qua, ở cảnh này cũng không có yêu cầu gì quá khắt khe.
Giang ảnh đế quay xong lập tức hướng về phía Tần Duyệt Hàn mà đi tới, kết quả Tần Duyệt Hàn từ phía đằng xa đã kêu anh một tiếng: Giang lão sư!
Nghĩ đến lúc trước ở đã nói, ở đoàn phim không thể để cho người khác phát hiện, Giang ảnh đế đành phải hững hờ mà đáp một câu: Ân.
Kế tiếp là cảnh quay của Chử Vũ Trạch cùng Tần Duyệt Hàn, Lê Bách Hằng đang nói cho bọn nên diễn như thế nào để cảnh quay này được tốt nhất.
Tần Duyệt Hàn đóng vai nữ sinh tốt nghiệp đại học ngành phim lịch sử mà luận văn tốt nghiệp của cô là nghiên cứu về phương diện hoàng quyền đời Thanh, mỗi ngày tìm đọc đủ loại tư liệu, mấy ngày liền nằm mơ đều mơ thấy chính mình xuyên vào đời nhà Thanh.
Không nghĩ tới lúc này đây, thật sự là xuyên qua, hơn nữa là xuyên đến hoàng cung, mà kiến trúc đời nhà Thanh so với hình ảnh ở trong mơ của cô cũng không khác nhau là mấy.
Tần Duyệt Hàn tìm cách đi ra ngoài, nhưng lại bị thị vệ tới ngăn cản, cô không có viện pháp nào khác đành trộm chui vào trong kiệu gỗ, sau đó liền gặp phải Thập Tam Gia.
“Duyệt Hàn,lát nữa tới thời điểm diễn, cô làm ra vẻ mặt hiếu thắng một chút, da mặt cũng cần dày một chút. Còn Vũ Trạch đối với cảnh quay này sẽ không có vấn đề lớn nào. Được rồi, chuẩn bị một chút đi.”
“Vâng, cảm ơn đạo diễn.” Tần Duyệt Hàn nhìn qua đơn thuần lại ngoan dịu, Lê Bách Hằng vẫn là có chút lo lắng cô có thể hay không khống chế được nhân vật như vậy.
Sự thật chính là Lê đạo lo lắng quá nhiều, Tần Duyệt Hàn không chỉ có thể khôn chế, hơn nữa lại vô cùng nhập tâm.
“Lam gì làm gì? Ngươi là ai? Người có phải hay không muốn chiếm tiện nghi của ta” Tần Duyệt Hàn liếc mắt nhìn liếc qua người nam nhân ở trước mặt, lập tức cảnh giác mà đặt đôi tay ở trước ngực, đôi mắt híp nhỏ lại, thật là tuyệt.”
“Cô ở trong kiệu của bổn vương, còn hỏi ta là ai? Cô nói xem, cô phải là thích khách hay không?” - Thập Tam Gia cố ý hù dọa cô.
“Thích khách cái đầu ngươi, đã gặp qua ai như làm thích khách mà xinh đẹp như vậy chưa? Ta mặc kệ, mang ta rời khỏi nơi này, bằng không ta cứ thế mà ăn vạ người.” _ Tần Duyệt Hàn đóng vai Lục Lan mà thanh âm càng đến cuối càng nhỏ, miệng lưỡi vô hại làm nũng nhưng lại biết cách mà gãi đúng chỗ ngứa.
“Ăn vạ liền ăn vạ, bổn vương còn sợ một tiểu nha đầu như cô sao?” - Thập Tam Gia lại dọa ngược lại.
Lục Lan cắn chặt răng một cái, trực tiếp tiến lên một bước gắt gao siết chặt lấy cánh tay của Tam Gia, như thế nào cũng không chịu buông ra.
Mà Thập Tam Gia cũng chưa bao giờ gặp qua tiểu nha đầu nào càn quấy như này, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, đem cô về trong phủ.
[Được, qua]
Chử Vũ Trạch hướng về phía Tần Duyệt Hàn cười cười, dùng ánh mắt vô cùng chân thành nói: “Sử tỷ, chị diên vô cùng tốt.”
“Cậu cũng vậy.” Bởi vì Chử Vũ Trạch diễn cũng tốt, cho nên cô nhập diễn vô cùng dễ dàng.
Giang Thịnh Hoài lúc trước xem bộ phim ‘Em là ánh rạng đông của tôi’ do cô đóng, liền biết kỹ thuật diễn của Tần Duyệt Hàn đột nhiên bộc phát có chút không bình thường, nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy, càng thêm làm anh cảm thấy kinh sự, đối với tiểu nha đầu nhà mình đột nhiên lại có thêm một mặt mới.
Có điều, Chử Vũ Trạch tên kia không biết xấu hổ, dựa vào cái gì, cậu ta lại có thể luôn cùng tiểu nha đầu nói chuyện, Giang ảnh đế ghen tuông đều đã tràn hết ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]