‘Lục Lan Truyện’ không sai biệt lắm cũng tới những phân đoạn cuối cùng, Tứ Gia vì cứu Lục Lan, thiếu chút nữa mất mạng.
Hai người bị một người đuổi giết, cùng nhau trốn đến một thôn trang nhỏ để ẩn nấp.
Bọn họ đi vào một thôn trang, mà người trong thôn trang này so với bên ngoài giống như là hai thế giới khác nhau, cũng may người dân nơi đây tương đối chất phác, cũng không ai so đo cái gì, hoàn toàn đem bọn họ thu nạp vào thôn.
“Vì cái gì cứu tôi?” Lục Lan ở một bên giúp anh băng bó vết thương vừa chất vấn, mặt mũi ẩn ẩn còn có thể thấy được một tia thẳng thắn.
“Em không nên ở lại trong cung.” Tứ Gia cố ý bình tĩnh mà nói, còn có một câu anh không dám nói, đó chính là Lục Lan càng không nên lưu lại ở bên người kia.
“Vậy anh nói cho tôi nghe, tôi nên lưu lại ở chỗ nào? Lưu lại ở trong phủ của anh để bị người khác khi dễ tôi sao?” Lục Lan có chút quật cường hỏi.
Kỳ thật, nếu thật sự lại nói tiếp chuyện đó, lúc trước ở trong phủ của anh bị mấy tiểu nha hoàn khi dễ, đến lúc sau lại càng quá đáng hơn, quả thực những chuyện ấy đối với cô không tính là cái gì, nhưng trong lòng vẫn có chút giận dỗi. Là anh mang cô trở về, cũng là anh mặc kệ cô.
“Lục Lan!” Tứ Gia đột nhiên thâm trầm mà gọi tên cô.
Vừa văn đúng lúc Lục Lan cũng băng bó xong vết thương, ánh mắt dừng ở trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-toi-trong-tim/2979851/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.