Đầu Thẩm Xu như nổ tung một tiếng, lời tới bên miệng rồi phải
nghẹn xuống, khó tin nhìn hắn.
Sao Bùi Vân Khiêm lại có thể nói ra những lời như lang sói vậy chứ!
Con mắt nào của hắn nhìn ra là nàng đang chờ hắn cởi?
Thấy nửa ngày sau Thẩm Xu nhìn mình không nói lời nào, Bùi Vân Khiêm nhướn mày,
khoé miệng mang theo ý cười, giọng nói mát lạnh kéo dài âm cuối, “Thế nào? Thật
sự chờ ta cởi giúp người?”
Nghe vậy, Thẩm Xu khôi phục tinh thần, vẻ mặt mờ mịt nhìn Bùi Vân Khiêm, lắc
đầu nguầy nguậy, “Không không không, không cần làm phiền tướng quân, bổn cung…
bổn cung sẽ tự mình cởi.
”
Bùi Vân Khiêm cười khẽ một tiếng, đột nhiên trở tay chống giường ngồi dậy, “Ồ?
Thế sao?”
Trong phòng tối tăm, chỉ có ánh trăng xuyên qua bức chạm trổ
chiếu vào trong phòng.
Khuôn mặt Bùi Vân Khiêm gần trong gang tấc, đôi mắt tinh xảo phản chiếu khuôn
mặt nàng, bên môi là ý cười không rõ.
Không đợi Thẩm Xu phản ứng lại, cổ tay đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo cầm
lấy, dùng lực một cái đã đẩy ngã Thẩm Xu xuống giường, trong nháy mắt, mái tóc
đen nhánh xoã tung trên giường.
Hô hấp Thẩm Xu có chút dồn dập, nàng không biết tại sao hôm nay Bùi Vân Khiêm
lại khác thường đến vậy, không nhắc đến thân phận của nàng là thê tử danh chính
ngôn thuận của Bùi Vân Khiêm, cho dù hắn muốn làm gì, nàng cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-sung-kieu-the-cua-tuong-quan-mau-lanh/2955061/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.