Sáng thứ hai phải đi làm lại sau hai ngày nghỉ cuối tuần thật là một cơn ác mộng mà chỉ những ai đi làm mới hiểu được. La San vừa chạy vội vào phòng giáo vụ thì bất ngờ đụng phải một tường thịt khiến cô xém chút nữa là bật ngửa ra đằng sau. Cũng may đối phương phản ứng tương đối nhanh nhẹn, hai tay vội đỡ phía sau lưng cô mới giúp cô tránh được màn tiếp xúc thân mật với đất mẹ thân yêu. La San nhanh chóng ổn định lại dáng đứng, ngẩng mặt lên định cám ơn ân nhân cứu mạng của mình, khóe miệng cô mỉm cười tiêu chuẩn, hai tay chắp lại đầy thành kính, ánh mắt đầy sùng bái nhìn ân nhân. Thế nhưng tất cả hành động của cô đông cứng ngay lập tức khi nhìn rõ gương mặt yêu nghiệt của đối phương.
Tưởng Tử Vụ, thầy giáo trẻ tuổi, đẹp trai mới chuyển đến của hệ tiếng Anh, vị ân nhân cứu mạng cô tuần trước, cũng hân hạnh là đấng ban ơn đối với cô vài giây trước đang nhìn cô cười đầy khinh bỉ. Nếu đối phương là người khác thì nhất định La San sẽ cảm tạ từ tận đáy lòng, nhưng đối với Tưởng đại ca trước mặt đây lại là chuyện khác. Chính bản thân La San cũng không thể hiểu được tại sao ngay từ đầu cô đã có ác cảm với anh ta như vậy, cho dù rất cố gắng, cô chỉ có thể miễn cưỡng cười cười và nói với anh ta hai tiếng “cám ơn” đầy khách sáo rồi sau đó chạy lẹ vào văn phòng.
Thầy hiệu trưởng trông thấy La San thì vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao/1928200/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.