Chương trước
Chương sau
Khi Vệ Tử Hiên biết rõ, mua được văn kiện cơ mật của công ty, mướn sát thủ đuổi giết hắn, cũng như những cảnh xảy ra trên giường đêm hôm đó, tất cả đều do Trọng Kiệt đứng đằng sau bày trò, nhưng đều đã quá muộn.
Vệ Tử Hiên về quê của Kỷ Vân Vân ở Đài Đông, nhưng cô không trở về đó; hắn hỏi thăm hết tất cả những bạn học của Vân Vân, nhưng chỉ nhận được những câu trả lời giống nhau ——
Đã lâu không gặp cô!
Hắn như một người điên, trên các tờ báo, tạp chí, thậm chí là trên các phương tiện thông tin đại chúng, Ti Vi, hắn đều đăng tin tìm kiếm Kỷ Vân Vân, nhưng mỗi ngày trôi qua lại làm hắn càng thêm thất vọng!
------------
Trong một thôn nhỏ, một bên dựa vào núi Đông Bắc, một bên dựa vào biển, có một cô nhi viện nho nhỏ, bên trong đang truyền ra giọng hát trẻ thơ trong sáng, ngọt ngào.
Kỷ Vân Vân dừng tay đánh đàn, trên môi nở một nụ cười thỏa mãn.
"Cô Kỷ, chúng em hát có hay không?"
Câu hỏi của những đứa trẻ khiến Kỷ Vân Vân thích thú ôm lấy một đứa trong số đó, hôn lấy hôn để.
"Rất hay! Đây là giọng hát mà cô nghe hay nhất từ trước đến giờ, phần thưởng cho các em đây, đi nào! Chúng ta đi ăn sáng."
Kể từ khi rời khỏi nhà họ Vệ, cô cũng không quay trở về Đài Đông, khi cô đứng tần ngần ở bến xe Đài Bắc, không biết từ thời điểm nào, cô lại gặp được một nữ tu sĩ đã lớn tuổi, bà đang dẫn theo mấy đứa trẻ muốn quá giang xe đến Tô Châu.
Nhìn nữ tu sĩ quá tất bật nhưng vẫn không thể chăm sóc hết những đứa trẻ đó, cô liền giúp một tay, trong khi nói chuyện phiếm, dường như nữ tu sĩ cũng hiểu một chút về hoàn cảnh của Kỷ Vân Vân, nên liền mời cô đến cô nhi viện.
Mấy ngày nay, mặc dù cô khá dễ chịu với sự thanh tịnh và thời tiết ở thôn nhỏ trên núi này, nhưng trong sâu thẳm trái tim cô, từ đầu đến cuối, cô vẫn nhớ thương một người.
"Cô Kỷ, cô đọc tờ báo này xem."
Vừa sắp xếp mấy đứa trẻ ổn định ở nhà ăn, thì một nữ tu sĩ lập tức cầm tờ báo đi tới bên cạnh cô.
Một hàng chữ rất lớn đập vào mắt cô, Kỷ Vân Vân thoáng chốc giật mình!
Vân Vân! Tình yêu của anh!
Mong em quay về!
Tử Hiên
Đôi mắt của cô dần dần bị nước mắt làm cho mơ hồ, "Anh ấy nhớ tôi. . . . . . Anh ấy nhớ tôi. . . . . ."
"Cô Kỷ, cô có cần liên lạc với người đăng báo không?"
"Tôi. . . . . ."
"Cô sợ cái gì sao?" Nữ tu sĩ không hiểu hỏi: "Hay là. . . . . . Tôi giúp cô gọi điện thoại hỏi thăm trước đã nhé?"
"Vâng." Suy nghĩ một lát, Kỷ Vân Vân khẽ gật đầu.
Nữ tu sĩ rất nhanh bấm số điện thoại đăng trong tờ báo, nhưng Vệ Tử Hiên không có ở nhà.
Sau khi cảm ơn nữ tu sĩ đó, Kỷ Vân Vân mang theo tâm trạng hỗn loạn đi ra cửa cô nhi viện, hướng về phía bờ biển bước đi.
Mưa phùn trên bầu trời đang rơi nhẹ, cũng giống như đêm cô rời khỏi nhà họ Vệ. Cô cứ đi, cứ đi, đến khi mưa càng lúc càng lớn, cô mới tìm một nơi để trú mưa, vừa đúng lúc đi tới cửa một khách sạn kinh doanh suối nước nóng được điều hành bởi một thành viên trong nhà thờ.
"Cô Kỷ, trời mưa rất lớn, mau vào tránh mưa đi." Một người đàn ông lịch sự và lễ độ cầm cây dù đón cô vào.
"Cám ơn."
Kỷ Vân Vân mỉm cười theo ông ta bước vào khách sạn, nhưng không ngờ rằng, lại trùng hợp lúc Vệ Tử Hiên nhận được điện thoại thông báo nói đã tìm được cô nên lái xe tới.
Nhìn thấy cảnh này, hắn vì ghen tức quá độ nên hoàn toàn không hề tra xét mọi chuyện cho rõ ràng, liền giận dữ lái xe rời đi.
Ước chừng khoảng mười phút sau, khi cơn mưa đã ngớt, Kỷ Vân Vân cám ơn ông chủ khách sạn rồi đi bộ trở lại cô nhi viện.
"Cô Kỷ, cô không gặp ông Vệ từ Đài Bắc tới tìm cô sao?" Mới bước vào cửa, một nữ tu sĩ lập tức đi tới, vội vã hỏi.
Kỷ Vân Vân ngẩn người ra, "Anh ấy đến khi nào?"
"Ước chừng khoảng mười phút."
Kỷ Vân Vân không chút nghĩ ngợi lao ra khỏi cô nhi viện, tùy tiện ngăn cản một chiếc tắc xi.
"Chú Tài xế, tôi muốn đuổi theo một chiếc xe rời đây khoảng mười phút rồi, có bắt kịp không?"
"Không vấn đề gì, yên tâm." Tài xế tắc xi vừa nói dứt lời, liền đạp chân ga, tăng tốc chạy đi.
Nhưng, do mưa to không ngừng, đường núi quanh co gấp khúc lại bùn lầy, người tài xế tắc xi có cố gắng như thế nào đi nữa cũng không cách nào lái xe quá nhanh được, ông ta cố gắng trò chuyện với Kỷ Vân Vân để làm giảm bớt tâm trạng lo lắng của cô, nhưng cô làm sao còn tâm tư nào để mà nói chuyện?
Xe vòng qua một khúc ngoặt lớn, đột nhiên, hai người kinh ngạc nhìn thấy cảnh tượng ven đường ——
Một chiếc xe thể thao màu trắng sang trọng đã đâm vào một chiếc xe tải trước mặt và đang bốc cháy!
Nhịp tim của Kỷ Vân Vân dường như ngừng đập.
Vệ Tử Hiên cũng có một chiếc xe thể thao giống chiếc xe đó như đúc! Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . .
Theo bản năng, cô kêu lên: "Dừng xe! Dừng xe!"
Tài xế theo lời vội vàng phanh lại, Kỷ Vân Vân xuống xe, trong lòng căng thẳng, tay chân lạnh như băng, bước tới hai cảnh sát đang đứng ở hiện trường hỏi: "Thật xin lỗi, xin hỏi chiếc xe này. . . . . . Chủ xe đâu?"
Hai cảnh sát đồng thời quay đầu lại, "Chủ xe? Đưa đi rồi! Thật đáng tiếc, một chiếc xe đẹp mà bị đâm cho tan nát, nhưng cũng không thể trách chủ nhân chiếc xe này được, tài xế xe tải không biết có phải là vì quá vội vàng hay không mà trong thời tiết như thế này lại chạy nhanh như vậy, còn vượt cả đèn đỏ, khó trách sẽ đâm thẳng tới chiếc xe thể thao này. . . . . ."
Nghe vậy, trái tim của Kỷ Vân Vân như rơi xuống đáy vực, giọng nói trở nên run rẩy run rẩy, "Chủ chiếc xe này. . . . . . Có phải họ Vệ hay không?"
Người Cảnh sát trẻ tuổi nhanh chóng lật sổ ghi chép, "Đúng rồi! Thưa cô, cô biết anh ta sao?"
Kỷ Vân Vân như muốn ngất xỉu, vẻ mặt của cô trắng bệch như tờ giấy.
"Thưa cô, cô vẫn khỏe chứ?"
"Anh ấy. . . . . . Ông Vệ đó, ông ấy như thế nào?" Cổ họng của cô trở nên đau rát, khóe mắt rưng rưng.
"Oh, chắc không sao, mặc dù có rất nhiều thương tích bên ngoài, cũng chảy máu không ít, trông thật đáng sợ, nhưng cũng không đáng ngại lắm.
Lại nói, anh ta còn rất may mắn đấy! Trời mưa cộng với đường xá trơn trượt như thế này, mà anh ta còn phanh xe lại được, thật sự là kỳ tích!"
Kỷ Vân Vân thở ra một hơi dài như trút được gánh nặng.
Hắn không có sao. . . . . .
"Xin hỏi, ông ấy bị đưa đến bệnh viện nào?"
Một vị cảnh sát cặn kẽ nói cho cô biết phương hướng của bệnh viện, cô không kịp chờ đợi, leo lên xe yêu cầu tài xế hướng về phía bệnh viện đi tới.
Tai nạn xe cộ. . . . . . Dường như không thể tách rời được với Vệ Tử Hiên.
Một tai nạn xe cộ, đã cướp đi mạng sống của mẹ hắn, khiến cho mối liên hệ của hắn với nhà họ Vệ càng lúc càng xa; một tai nạn xe cộ, đã cướp đi thị lực của cô, để cho bọn họ dây dưa với nhau. . . . . . Mà trận tai nạn xe vừa xảy ra với hắn, không biết lại tạo ra tình huống như thế nào đây?
Rốt cuộc, ánh đèn của bệnh viện cũng chiếu vào mắt của cô.
Kỷ Vân Vân lấy ví ra, trả tiền cho người tài xế, trước khi xuống xe, cô quay đầu lại.
"Chú có đồng ý chờ tôi ở chỗ này một chút không? Nói không chừng tôi còn cần chú giúp một tay."
"Không thành vấn đề, thưa cô, dù sao tôi cũng cần phải nghỉ ngơi ăn uống một chút, tạm thời sẽ không đi!" Người tài xế rất tình nghĩa nói.
Kỷ Vân Vân gật đầu, nhìn ông ta cười vẻ cảm kích, sau đó đi thẳng về phía phòng cấp cứu của bệnh viện.
"Làm ơn cho hỏi, có một người tên Vệ Tử Hiên được đưa tới đây không?"
"Vệ Tử Hiên? A! Cô đi dọc theo hành lang, đến cửa thứ ba bên trái là có thể thấy."
Kỷ Vân Vân cám ơn người y tá, sau đó vội vã theo lời hướng dẫn đi về phía trước, rất nhanh đi đến một phòng bệnh.
Cô đứng sựng lại ở bên cửa, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao. Cô đã đến gần hắn, nhưng lại thấy chùn bước, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Cô ngẩng đầu lên, đầu tiên là thấy áo sơ mi của hắn rách bươm giống như miếng giẻ bị ném ở trên ghế, quần áo đầy những vết máu đỏ tươi, xuôi theo cái ghế nhìn lên trên, hắn đang nằm ở trên giường bệnh, nửa người trên để trần, trên người có không ít vết thương do bị cắt, trên trán nổi lên một khối bầm lớn, nhưng nhìn hắn rất tỉnh táo, hai mắt chăm chú nhìn vào cô, ánh mắt phẳng lặng như mặt hồ.
Cuối cùng Kỷ Vân Vân cũng thở phào nhẹ nhõm, trong khoảnh khắc này, sức lực toàn thân cô dường như biến mất, cô cảm thấy choáng váng, không thể đứng thẳng được nữa bèn ngã xuống đất ——
"Vân Vân...!"
Vệ Tử Hiên bật dậy lao xuống giường, hai tay dùng lực ôm chặt cô, đỡ cô ngồi xuống chiếc ghế dựa. Được một lúc, cơn choáng váng qua đi, cô mới phát hiện ra mình với hắn gần nhau như thế. . . . . .
"Đỡ hơn chút nào không?"
Kỷ Vân Vân từ từ ngẩng đầu lên, nhìn đến ánh mắt hắn tràn đầy sự quan tâm, kìm lòng không được vươn tay ôm lấy bờ vai đang băng đầy gạc của hắn.
"Em rất sợ! Bọn họ nói anh bị chảy thật nhiều máu. . . . . ."
"Đừng sợ! Anh vẫn còn sống. . . . . . Còn rất khỏe . . . . . ." Hắn nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, vuốt ve bờ vai của cô, "Thật sự, anh đi hiến máu còn nhiều hơn so với bị chảy máu trong tai nạn xe này!"
Cô ôm hắn thật chặt, vùi mặt vào lồng ngực của hắn khóc nấc lên.Trải qua rất nhiều tình huống sinh tử, cô đã không còn bất kỳ căng thẳng cùng băn khoăn nào.
Đợi cô dứt tiếng khóc, hắn nắm chặt tay của cô, "Chúng ta phải nói chuyện một chút, nhưng không thể nói ở chỗ này, chúng ta trở về nhà của anh đi!"
"Được, chiếc tắc xi chở em tới vẫn còn đợi ở bên ngoài."
Mưa gió bên ngoài vẫn không ngớt, theo Vệ Tử Hiên đi ra cửa chính của bệnh viện, Kỷ Vân Vân như trút được gánh nặng, cô phát hiện chiếc tắc xi kia vẫn dừng ở bên đường.
Người tài xế kia vừa nhìn thấy Kỷ Vân Vân đỡ Vệ Tử Hiên đi ra khỏi bệnh viện, lập tức lái xe tới.
Sau khi hai người lên xe, chiếc xe lập tức lăn bánh hướng về ngôi nhà nhỏ của Vệ Tử Hiên.
----------
Sau khi đến nhà của Vệ Tử Hiên, Kỷ Vân Vân lập tức tắm nước nóng, khi cô tắm xong đi ra ngoài, Vệ Tử Hiên cũng đã thay xong quần áo.
"Vết thương rất đau sao?" Cô không đành lòng hỏi.
"Cũng tạm ổn rồi!"
Kỷ Vân Vân gật đầu, trong lúc này không biết nên nói gì, không thể làm gì khác nhắm hờ mắt lại, nhìn ly trà của mình ngẩn người.
Vệ Tử Hiên đưa tay qua, lấy ly trà từ trong tay cô đi.
"Nhìn anh, Vân Vân." Hắn dịu dàng nói, khóe miệng nở ra một nụ cười hạnh phúc."Tai nạn xe cộ xảy ra lúc anh đang trên đường quay trở về, ý anh là, anh đã đến nơi em ở, nhưng. . . . . ."
"Em biết." Cô nhẹ nhàng nói: "Họ đã nói cho em biết."
"Tại sao anh lại quay về như vậy? Em có nghĩ tới lý do nào không? Bởi vì đúng lúc anh đến, lại nhìn thấy em cùng một người đàn ông đi vào khách sạn. . . . . . Lúc ấy, anh bị sự ghen tỵ làm cho mờ mắt, nên anh đã quay đầu bỏ đi."
Ánh mắt của cô mở to kinh ngạc, "Cái . . . . . . Cái gì? Em chỉ là đi tránh mưa."
"Khi em xuất hiện trước giường bệnh, anh biết ngay là đã hiểu lầm em, nhưng tất cả những chuyện này xảy ra là bởi vì anh quá yêu em! Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã yêu em. Nhưng cho tới nay, bóng dáng Trọng Kiệt chỗ nào cũng có, đầu tiên là hai người đính hôn, sau đó em đến nhà anh, anh nhìn thấy hai người. . . . . ." Hắn hít một hơi thật sâu, "Khi đó anh thật sự giận điên lên, anh muốn làm tổn thương em, nhưng cũng là tổn thương chính mình. . . . . . Anh giải thích chẳng có chút hợp lý nào, phải không? Bây giờ em có đồng ý nói cho anh biết, đêm hôm đó sự việc xảy ra như thế nào không?"
Cô đem những quỷ kế của Trọng Kiệt nói hết cho Tử Hiên biết. Nghĩ đến những lời lẽ ghê tởm kia, cô không nhịn được rùng mình một cái."Hắn còn nói. . . . . . Nếu như hắn không chiếm được em, anh cũng đừng mong có được."
"Nghe qua đúng thật là phong cách làm việc của đứa em trai yêu quý của anh." Hắn có vẻ chán ghét nói: "Mà sao anh lại ngu ngốc như thế, cư nhiên lại chui đầu vào cạm bẫy do nó thiết kế."
"Chuyện này không thể trách anh được, cảnh tượng đó thật sự rất chân thực, không phải sao?" Cô dịu dàng nói.
Hắn đưa mắt nhìn cô thật sâu, ánh mắt trở nên dịu dàng như nước."Hãy nói với anh một lần nữa là em yêu anh, bởi vì mỗi lần em nói, anh càng thêm tin tưởng."
"Thật khó tin sao?"
Một tia đau đớn lướt nhanh qua ánh mắt của hắn."Đối với anh mà nói, thật đúng như vậy."
Kỷ Vân Vân đột nhiên hiểu.
"Bởi vì những người anh yêu đều bỏ anh đi?"
Hắn từ từ gật đầu một cái."Đúng vậy. Nếu như em cũng rời bỏ anh, nhất định anh sẽ không chịu được."
"Cho nên anh đã cố gắng giúp em tìm lại ánh sáng cho đôi mắt của mình." Cô cảm động nói.
"Đúng vậy, kết quả cũng mang Trọng Kiệt về cho em." Giọng nói của hắn mang vẻ ghen tức.
"Không có! Em không thể nào mang anh ra so sánh cùng Trọng Kiệt được, càng so càng thấy hắn tồi tệ."
"Anh biết." Hắn nắm chặt tay cô."Em nhớ lúc ở bệnh viện anh đã nói gì không? Anh nói, khi thấy em xuất hiện tại cửa phòng cấp cứu. Anh chưa bao giờ thấy hạnh phúc như thế? Em không quản mưa gió đuổi theo anh hàng trăm km, chỉ vì em muốn gặp anh. . . . . ." Hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, rồi dịu dàng nói: "Anh có tài đức gì mà đáng để em yêu thương như thế? Vân Vân, trong cuộc đời này của anh, chưa từng có người nào yêu thương anh như vậy, coi trọng anh như vậy. . . . . ."
"Em biết." Giọng nói của Kỷ Vân Vân đã trở nên nghẹn ngào, "Tử Hiên, em sẽ theo anh đi đến cùng trời cuối đất."
"Anh cũng vậy, Vân Vân, anh cũng như thế, bởi vì anh cũng yêu em nhiều như thế!"
Hắn cúi đầu xuống, hôn cô thật sâu, sau đó hắn đột nhiên như bị chạm vào cái gì đó liền nhăn mặt.
"Những vết thương đáng ghét này! Thật vất vả chúng ta mới được ở gần bên nhau, vậy mà anh không thể ôm em được một cái!"
Bộ dáng của hắn giống như một đứa trẻ không được ăn kẹo!
"Được rồi! Dù sao anh cũng muốn đợi đến đêm tân hôn, em thấy thế nào? Vân Vân, thương thế của anh chỉ cần mấy ngày sẽ khỏi, cho nên khi chúng ta về đến Đài Bắc liền kết hôn, có được hay không?"
Cô rưng rưng nhìn hắn, "Anh nói thời điểm nào cũng đều tốt, dù sao em cũng là người của anh, đời này kiếp này. . . . . ."
"Không, không phải đời này kiếp này" Hắn cúi đầu xuống hôn cô lần nữa, "Là đời đời kiếp kiếp."
Đời đời kiếp kiếp. . . . . .
Lời thề đẹp biết bao nhiêu!
Bên ngoài mưa gió tơi bời, nhưng trong ngôi nhà nhỏ vẫn tràn ngập sự ấm áp . . . . .
Hết truyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.