Vì anh đã từng có ơn với tôi ở kiếp trước, thôi thì kiếp này tôi sẽ giúp anh! Trịnh Tuyết đặt giỏ trái cây xuống bàn: - Tớ có đem ít trái cây cậu thích, có gì bảo Lục Anh gọt ăn nhé!
Khả Băng ôm Trịnh Tuyết cười tươi: - Vẫn là cậu yêu mình nhất!
- Bách thiếu gia lát nữa có rảnh không? Tôi có chuyện muốn nói với anh, gặp ở công ty tôi nhé!
Bách Vũ gật đầu. Anh ta đứng dậy nhìn Khả Băng một lúc rồi nháy mắt nói: - Hẹn gặp lại em sau nhé! rồi rời khỏi xe.
Khả Băng nhìn một màn vừa rồi mà muốn nôn ọe, không thể tin được là bản thân cô lại đề nghị qua đêm cùng anh ta. Chắc qua đến New York cô quăng não mình ở khách sạn rồi mới đến quán bar quá. Trịnh Tuyết cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi: - Mình ghé xem cậu thế nào rồi đem ít trái cây vậy thôi. Ở đây hãy cẩn thận với Kỷ Lan đấy nhé, cô ta vốn không ưa mình nên chắc ghét luôn cậu.
- Thì mình cũng có ưa cô ta đâu.
Trịnh Tuyết lắc đầu ngao ngán: - Mình thấy anh ta hình như để ý cậu nhiều lắm hay sao á! Thôi đi đây, tạm biệt!
Khả Băng vẫy tay chào Trịnh Tuyết, cô thầm nghĩ một tên trăng hoa như Bách Vũ mà thích cô thật á? Còn lâu! Chung quy thì mối quan hệ cô và anh ta cũng chỉ là tình một đêm, sẽ chẳng tiến triển đi đâu được. Lục Anh đi vào thì thấy Khả Băng đang bực tức dậm chân, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-tung-cen-ti-met/2897817/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.