“Chị, em đây.” Trong điện thoại truyền đến giọng của Cẩn Mai, Hoàng Yến Chi khẽ run lên, nhìn về phía điện thoại.
Cô không ngờ lại là Cẩn Mai.
“Cẩn Mai.” Giọng điệu Hoàng Yến Chi bất giác nhỏ nhẹ hơn, cứ như sợ dọa cô ấy.
Môi Cẩn Mai hơi tái, bàn tay cầm điện thoại khẽ run run.
Ánh mắt của cô rất mờ mịt, cứ như không biết nên nói gì.
Đợi một lúc lâu mà Cẩn Mai không đáp lại, ánh mắt Hoàng Yến Chi hơi thất vọng, giọng nói càng dịu nhẹ hơn: “Cẩn Mai, gần đây em có khỏe không?”
“Vâng, em rất khỏe.” Cẩn Mai khẽ đáp.
“Vậy thì tốt rồi. Em phải tự chăm sóc bản thân mình, dạo này nhiệt độ ở Sydney đang xuống thấp, em chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm.” Hoàng Yến Chi căn dặn
Cô là người không thích nói những điều này, cô cảm thấy như vậy rất giống một bà già hay lải nhải, nhưng đứng trước Cẩn Mai, cô luôn phá vỡ nguyên tắc của mình
Cẩn Mai nhìn về phía trước, nhưng ánh mắt không có tiêu cự, bên tai là những lời căn dặn của Hoàng Yến Chi.
Vành mắt cô đỏ hoe, chớp chớp mấy cái: “Chị, em đều ổn cả, chị đừng lo lắng.”
Hoàng Yến Chi nghe vậy, bèn nở nụ cười: “Nếu em ổn thì chị yên tâm rồi. Thật ra có Aldan ở bên cạnh em, khiến chị rất yên tâm.”
Hoàng Yến Chi biết tình trạng hiện giờ của Cẩn Mai nên không nhiều lời, chỉ trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy.
Cẩn Mai xoay người, thì nhìn thấy có người đứng ở sau lưng cô.
Cô sửng sốt, Aldan đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933999/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.