Tháng tám là thời điểm hoa quế ngát hương nhất.
Trong Đại Viện quân khu, một cậu trai trẻ chạy băng băng trên đường, vừa chạy vừa sảng khoái cười to, miệng còn hét vang: “Quân Hạo Kiện, Quân Hạo Kiện.”
Anh chạy thẳng đến căn nhà phía trước, gõ cửa: “Quân Hạo Kiện, cậu có ở nhà không?”
Cửa sổ tầng hai mở ra, một chàng trai ló đầu ra, gào với người đang ồn ào dưới tầng: “Hoàng Minh Dạ, tôi không bị điếc.
Hoàng Minh Dạ ngẩng đầu, nhìn chàng trai bên cửa sổ: “Quân Hạo Kiện, tớ nói cậu nghe, ha ha ha ha, tớ sắp có em gái rồi, mẹ tớ sắp sinh em gái cho tớ rồi.”
Hoàng Minh Dạ cười ha ha: “Thật đó, thật đó, sáng nay ba tớ dẫn mẹ tớ đến bệnh viện, vừa rồi chính miệng mẹ tớ đã nói cho tớ biết, tớ sắp có em gái. Cậu có muốn đến nhà xem em gái của tớ không?”
Quân Hạo Kiện nhếch môi, hừ lạnh, sau đó đóng cửa sổ lại rầm một tiếng.
Hừ, có gì hay họ đâu, chỉ là cậu có em gái thôi mà.
Nhưng trong đôi mắt đẹp đẽ của anh lại thoáng lên vẻ buồn bã
Hoàng Minh Dạ nhìn cửa sổ đóng chặt mà ngơ ngác, không hiểu gì cả, nên lại gọi vài tiếng nữa: “Quân Hạo Kiện.”
Không lâu sao, cánh cửa trước mắt mở ra, một chàng trai cao ráo xuất hiện, khuôn mặt đẹp trai vô cảm: “Chẳng phải cậu có em gái sao, dẫn tôi đi xem đi.”
Hoàng Minh Dạ cười to: “Được được.”
Hai dáng người nho nhỏ nhanh chóng chạy về phía nhà họ Hoàng, vừa bước vào cửa, Hoàng Minh Dạ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933997/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.