Trong rừng rậm nguyên thuỷ, hôm nay đã là ngày thứ hai Irene và Tần Hinh đi vào đó. Bọn họ đang ở sâu trong rừng.
“Irene, anh chắc đúng là hướng này chứ?” Tần Hinh vứt xác một con rắn độc ra xa rồi hỏi.
Irene gật đầu: “Lúc trước, hướng tôi trốn chính là hướng này.”
“Cây cối hướng này rất rậm rạp, khó đảm bảo là bên trong sẽ không có sâu bọ rắn rết có độc, thuốc men trên người chúng ta có đủ dùng không?”
“Đủ rồi.” Irene lấy một chai phun sương trong ba lô ra: “Phun cái này lên người đi, bình thường côn trùng có độc đều ghét mùi này, ngửi thấy thì sẽ không đến gần cô.”
Tần Hinh nhận lấy, xem qua, trên bình không có ký hiệu gì, cũng không có nhãn mác, không thể nhìn ra nó là cái gì.
Irenethấy thế bèn nói: “Đây là thuốc tôi tự điều chế.” Trước kia, anh thường chạy đến mấy nơi này, nếu không chuẩn bị ít đồ thì anh đã bỏ mạng trong rừng rậm từ lâu.
“Irene, lần trước không phải anh đã nghiên cứu ra thuốc chữa virus trên người Diệp Dung sao, nếu virus trên người Yến Chi là từ Diệp Dung mà ra thì sao lần này lại mất nhiều thời gian như vậy?” Đây là điểm Tần Hinh vẫn luôn thắc mắc.
“Virus trên người Yến Chi đúng là từ Diệp Dung mà ra, nhưng nó đã biến thể, có thể nói là virus này đã thăng cấp. Không phải tôi chưa thử loại thuốc trước đây nghiên cứu, nhưng loại thuốc đó chỉ có tác dụng ức chế chứ không thể tiêu diệt loại virus này.” Đây cũng là lý do vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933970/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.