Tần Hinh ngẩng đầu nhìn không trung, đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cười: “Bà quả thật đã mang đến cho tôi một vấn đề không nhỏ.”
Cô ngẫm nghĩ rồi đi tới chỗ Diệp Dung, lúc này Diệp Dung nhìn Tần Hinh xuất hiện trước mặt mình, lạnh nhạt nói: “Cô còn biết trở về à, tôi còn tưởng cô chết ở đâu rồi.”
Tần Hinh cười nhẹ, chả thèm quan tâm: “Nhiệm vụ thất bại rồi, tôi sợ bà phạt nên không dám xuất hiện.”
Diệp Dung nghe vậy giận sôi máu: “Tần Hinh, cô tưởng tôi không có cô là không được đúng không? Chỉ là một con cờ vô dụng mà thôi, tôi thích vứt lúc nào mà chẳng được.”
“Đương nhiên bà có thể vứt bỏ tôi.”
Tần Hinh trầm mặc: “Nhưng bà cũng đừng quên tình cảnh của mình bây giờ. Với bộ dạng hiện tại của bà, bà nghĩ đám đàn em của bà còn mấy người dùng được. Đúng rồi, bà định liên hệ với Yamamoto đúng không? Từ bỏ đi, tôi vừa từ chỗ ông ta về, ông ta không giúp bà đâu.”
“Cô đã làm gì?” Diệp Dung nheo mắt.
“A...nói thế nào thì nhiệm vụ lần trước của tôi cũng thất bại rồi, phải lấy công chuộc tội thôi. Biết bà đang cần liên lạc với Yamamoto, tôi vội chạy đi tìm ông ta đó, cuối cùng bị người ta đuổi ra ngoài. Nếu tôi không chạy nhanh thì cái mạng nhỏ này cũng để lại đó luôn rồi. Yamamoto bảo tôi chuyển lời với bà, thiếu nợ thì phải trả. Tôi rất tò mò, rốt cuộc thì bà đã làm gì để ông ta tức giận tới vậy.”
Diệp Dung nhìn Tần Hinh chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933951/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.