“Tạm thời không tìm nữa, rút người về đi.” Hoàng Yến Chi nói, có tìm nữa cũng vô ích thôi.
“Được, nhưng tớ sẽ tiếp tục theo dõi tung tích của Diệp Dung, tớ thật sự không tin bà ta có thể trốn được cả đời.”
“Cẩn Giai Thuỵ đã tỉnh chưa?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Vẫn chưa, đã vào phòng cấp cứu phẫu thuật ba tiếng nữa rồi mà đến giờ vẫn chưa qua cơn nguy kịch, nghe nói bác sĩ đã bảo gia đình chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Hely lạnh nhạt nói.
Cô chẳng có cảm giác gì với Cẩn Giai Thuỵ, hoặc nói cách khác là cô khinh bỉ người đàn ông này, đã thế mà còn xem kẻ thù như bảo bối, thậm chí còn vì một người đàn bà như thế mà làm tự hủy hoại hạnh phúc gia đình, vợ mất con thì xa cách, nhà tan cửa nát.
Hoàng Yến Chi nghe vậy chỉ im lặng, cô đoán chắc Diệp Dung sẽ lại đến tìm Cẩn Giai Thuỵ.
Bởi vì, dựa theo cách nói của James thì phát súng cuối cùng vào năm đó là do Cẩn Giai Thuỵ bắn, như vậy người mà Diệp Dung hận nhất chính là Cẩn Giai Thuỵ, nếu không cũng sẽ không trả thù ông ta đầu tiên.
Mà căn cứ vào lòng thù hận của Diệp Dung đối với Cẩn Giai Thuỵ thì còn có gì sánh bằng chuyện đùa giỡn với người ta rồi sau đó vỗ tay, tiếp đó lại cho Cẩn Giai Thuỵ biết được chân tướng sự việc để khiến làm ông ta càng suy sụp hơn? Nhưng trước đây, lâu như vậy mà Diệp Dung vẫn không hành động, đến cả Hoàng Yến Chi cũng hoài nghi không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933923/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.