Việc lúc trước giữ Diệp Dung lại đúng là vì muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ điên cuồng của bà ta.
Nhưng về sau Diệp Dung cứu hắn cũng là thật. Vì thế James mới giữ bà ta lại, nếu không chỉ có một mình hắn nhớ đến quá khứ đau khổ kia thì còn gì là thú vị nữa.
Hoàng Yến Chi trầm mặc, khiến James không biết nên nói gì.
“Tiểu Thất, em muốn mượn đồ để dụ Diệp Dung lộ diện đúng không?”
Hoàng Yến Chi không phủ nhận: “Đúng, anh sẽ giúp tôi sao?”
“Đương nhiên, chỉ cần em muốn, tôi đều sẽ cho em.
Nhưng Tiểu Thất, tôi có một điều kiện.”
Hoàng Yến Chi cũng biết không đơn giản như vậy: “Điều kiện gì?”
“Quay về cùng tôi, bảy ngày. Chỉ cần bảy ngày, tôi sẽ đưa em trở lại, đồng thời cam đoan tuyệt đối không làm gì em.”
Sắc mặt Hoàng Yến Chi nặng nề: “Tôi đi với anh còn có thể trở về sao?”
James lẳng lặng nhìn Hoàng Yến Chi, bỗng nhiên cười: “Ha ha, Tiểu Thất, em thực sự khó lừa. Đúng thế, tôi không có ý định thả em về. Nếu thật sự như vậy, chỉ e em sẽ sống chết với tôi đúng không?”
Mặc dù là đang hỏi Hoàng Yến Chi, nhưng trong lòng James đã sớm có đáp án.
“Tiểu Thất, bây giờ em không nên chọc vào Diệp Dung.” Tiểu Thất, nếu đã ra khỏi địa ngục thì đừng quay về đó nữa.
“Anh muốn thế nào mới đồng ý cho tôi mượn?”
Hoàng Yến Chi nhìn vào tay James rồi hỏi.
James lắc đầu: “Không phải tôi không muốn cho em, mà là thứ này nằm trong tay em cũng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933920/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.