Cuối cùng, để xoa dịu bạn lớn nào đó đang ghen tỵ, Hoàng Yến Chi đổi hình nền thành ảnh chụp chung của hai người.
“Đáng yêu quá!” Doãn Hân Vy khen
“Không hổ là họa sĩ, chụp ảnh cũng đẹp hơn người khác.” Cô chọn mấy tấm ảnh rồi gửi qua điện thoại của mình.
Một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng Hạo Hạo cũng ngắm chán chê, nói với Hoàng Yến Chi: “Dì ơi, em trai ngủ giỏi quá!” Ngủ lâu như vậy rồi mà chẳng hề có dấu hiệu thức dậy.
“Em còn nhỏ nên ngủ lâu, đợi em lớn bằng cháu là có thể chơi cùng cháu rồi.” Hoàng Yến Chi vừa cười vừa nói.
Thấy Hạo Hạo mệt mỏi, cô nói: “Hạo Hạo, nếu cháu buồn ngủ thì nằm lên giường lớn ngủ một lát đi.”
“Yến Chi, hay là để chị dẫn thằng bé về trước.” Doãn Hân Vy nói.
“Đừng, mẹ ơi, con muốn ở đây đợi em thức dậy, con không muốn về mà.” Doãn Hạo không đồng ý.
“Con không buồn ngủ à?” Doãn Hân Vy nhìn con trai.
“Con nằm đây ngủ một tát, đợi em trai dậy thì mẹ lại gọi con.” Hạo Hạo bàn với Doãn Hân Vy.
“Được, đợi em trai dậy thì mẹ gọi con, đến lúc đó con không được khóc nhè đâu đấy!” Doãn Hân Vy nói, thỉnh thoảng cậu nhóc rất khó chịu khi bị gọi tỉnh.
“Vâng!” Doãn Hạo ngoan ngoãn gật đầu.
Doãn Hân Vy ôm bé lên giường rồi tiếp tục trò chuyện với Hoàng Yến Chi về những tâm đắc của người làm mẹ.
Hoàng Yến Chi cười dịu dàng nhìn Hạo Hạo đã bắt đầu ngáy khò khò. Nói cho cùng, vì có Hạo Hạo nên cô mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933909/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.