Vừa thấy con, Quân Hạo Kiện không bình tĩnh nổi nữa. Anh nhìn chằm chằm đứa bé trong ngực y tá, y tá mỉm cười đưa đứa bé cho anh: “Ba bé tới bế bé đi.”
Cả người Quân Hạo Kiện cứng đờ, anh và con bốn mắt nhìn nhau, có cảm giác trong ngực mình không phải là đứa trẻ mới sinh nặng mấy cân, mà là gánh nặng nghìn cân.
Cơ thể con mềm mại, nhìn yếu ớt như vậy, khiến anh không dám chạm vào. Bé mới chào đời được ba ngày, làn da nhăn nhúm, nhìn rất khó coi.
Có điều, đôi mắt bé rất đen và sáng. Nhìn dáng vẻ mở to mắt của bé, trái tim anh lập tức tan chảy.
“Đây là con gái tôi sao? Thật xinh đẹp!” Quân Hạo Kiện dịu dàng nói.
“Bé là con trai, không phải là con gái.” Y tá nói.
Quân Hạo Kiện trừng mắt, cau mày, thật lâu sau mới nói: “Thật xấu xí!”
Y tá: “...”
Quân lão gia: “...”
Ông nội Hoàng: “...”
Vũ Ân Nguyệt: “...”
Hoàng Yến Chi: “...”
Cậu Quân mới sinh được ba ngày: “...”
Bầu không khí trong phòng bệnh rơi vào sự im lặng tới kỳ lạ, Quân lão gia là người đầu tiên hồi hồn, ông đập mạnh lên lưng Quân Hạo Kiện: “Cháu mới xấu ấy! Lúc cháu mới sinh còn không đẹp bằng con trai cháu nữa.”
Quân Hạo Kiện nhìn Hoàng Yến Chi với ánh mắt u oán. Vợ ơi, con gái đã bàn trước đâu? Hoàng Yến Chi bật cười, giơ tay ra: “Đưa con cho em.”
Quân Hạo Kiện di chuyển cơ thể cứng đờ đi tới cạnh cô, hơi cúi người để cô ôm lấy con từ trong ngực mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933907/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.