Thấy Hoàng Yến Chi không ăn nữa, Vũ Ân Nguyệt thu dọn rồi ra ngoài rửa bát.
“Mẹ, mẹ đỡ con đứng dậy đi lại chút. Bác sĩ bảo giờ đi lại có thể sinh nhanh hơn.” Đợi Vũ Ân Nguyệt rửa bát xong, cô nói với bà.
Ban nãy Irene đến dẫn Quân Hạo Kiện đi. Nếu đã tới bệnh viện rồi, đương nhiên là phải làm kiểm tra.
Đã sinh hai đứa con, dĩ nhiên Vũ Ân Nguyệt hiểu rõ những điều này. Bà bước tới đỡ cô đứng dậy: “Con có chịu được không?”
“Vẫn chịu được ạ.” Mức độ đau lúc này vẫn còn trong phạm vi chịu đựng của cô.
Vũ Ân Nguyệt dìu Hoàng Yến Chi đi loanh quanh trong hành lang.
Hử tập mang thai thời kỳ cuối, nom cả người có hơi phù nề. Trên mặt không rõ, nhưng dưới chân thì rất rõ ràng.
Đi được nửa tiếng, cô cảm thấy chấn đã tê, vừa vặn Hạ Yên Nhi đến, bèn quay vào nghỉ ngơi.
Không thấy Quân Hạo Kiện, Hạ Yên Nhi liền hỏi, biết anh đi làm kiểm tra, cô ghé lại gần Hoàng Yến Chi: “Hạo Kiện vẫn chưa biết trong bụng em là con trai à?”
Đáy mắt Hoàng Yến Chi lướt qua ý cười, cô gật đầu: “Vâng, em chưa nói với anh ấy.”
Biết chuyện Quân Hạo Kiện muốn có con gái, Hạ Yên Nhi cười trên nỗi đau của người khác: “Vậy đợi em sinh xong, chẳng phải cậu ta há hốc mồm sao?”
Hoàng Yến Chi chỉ cười không nói gì.
Nhìn nét cười trên mặt cô, Hạ Yên Nhi bỗng cảm thấy bề ngoài Hoàng Yến Chi tuy lạnh lùng nhưng thực ra cũng có chút đùa dai tận trong xương cốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933903/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.