Trong một pháo đài ở nước Y.
Quản gia nhìn người phụ nữ gọi ông đến, mặt không biểu cảm: “Phu nhân.”
Diệp Dung híp mắt nhìn quản gia: “Bây giờ muốn gặp quản gia một lúc cũng thật khó khăn, ông không muốn nhìn thấy tôi nữa hay không dám gặp mặt tôi?”
“Phu nhân nói đùa rồi.” Quản gia không mặn không nhạt trả lời.
“Quản gia, tôi biết ông là người của James, nhưng mấy năm qua tôi đối xử với ông cũng không tệ. Tôi không xin ông thả tôi ra ngoài vì biết ông không có quyền đó. Tôi chỉ xin ông tìm một bác sĩ xem vết thương ở chân tay Vu Băng đừng để nó thật sự bị tàn phế. Tuy nó không phải là con ruột của tôi nhưng cũng là con gái nuôi, tôi đã tốn rất nhiều tâm huyết bồi dưỡng nó tất nhiên là không đành lòng.”
“Thiếu gia dã dặn không được để bác sĩ khám cho cô ta.” Quản gia thản nhiên nói.
James đã muốn Vu Băng tàn phế thì sao có thể cho cô ta được chữa trị.
Ánh mắt Diệp Dung tối sầm lại: “Tất nhiên tôi biết Names không cho phép, vì vậy tôi mới xin ông mời một bác sĩ đến chữa cho nó.”
“Tôi không thể làm trái mệnh lệnh của thiếu gia.” Quản gia trả lời.
Vu Băng chính là một ví dụ sống cho việc làm trái lệnh của James.
Hơn nữa, James ghét nhất chính là kẻ phản bội, nếu ông thật sự giúp Vu Băng thì cũng có nghĩa là phản bội hắn. Nếu để hắn biết được, cho dù trước kia ông có làm bao nhiêu chuyện cho hắn thì kết cục cũng sẽ chẳng thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933896/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.