Mười ngày trước, tại một trang viên nào đó ở nước Y.
James không ở đây, hắn ta đã đến thủ đô.
Vu Băng lặng lẽ mở cửa địa lao, nhìn người phụ nữ bị giam ở bên trong: “Bà tìm tôi?”
Diệp Dung cẩn thận quan sát Vu Băng, sau đó gật đầu, ra vẻ vui mừng nói: “Nhìn sắc mặt của con là biết gần đây con khá ổn, vậy thì mẹ cũng yên tâm rồi.”
Thấy Diệp Dung lại bắt đầu diễn bài mẹ hiền, Vu Băng liền xoay người đi.
Diệp Dung liền gọi lại: “Đợi đã!”
Vu Băng dừng bước: “Nếu bà muốn tôi thả bà thì tốt nhất là đừng nói, vì tôi sẽ không làm vậy.”
Diệp Dung cười khẽ: “Con đúng là trung thành với James, James bảo con làm gì thì con làm cái đó. Vu Băng, có phải con đã quên mẹ là mẹ của con, mẹ là người dẫn con ra khỏi cô nhi viện, đưa con tới đây nuôi không? Nếu không có mẹ thì con có ngày hôm nay sao?”
Vu Băng xoay người, lẳng lặng nhìn Diệp Dung: “Tôi nên cảm ơn bà sao? Nếu không có bà, có lẽ tôi sẽ trưởng thành trong cô nhi viện, bởi vì không có bằng cấp nên sẽ vào club nào đó xin việc làm, sống cuộc sống khó khăn do không có công việc tốt. Cũng có lẽ tôi sẽ được một gia đình khác nhận nuôi, sống khỏe mạnh trong một gia đình hoàn chỉnh. Dù là tình huống nào thì ít nhất cũng tốt hơn bây giờ. Bây giờ tôi là gì? Là một người vĩnh viễn sống trong bóng tối, tay nhuốm đầy máu tươi, cho dù dùng cá tính mạng để gột rửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933892/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.