Quân Hạo Kiện trở về liền thấy dáng vẻ ngẩn người của Hoàng Yến Chi, anh cười hỏi: “Em ăn sáng chưa?”
Hoàng Yến Chi hoàn hồn, nhìn anh, gật đầu: “Em ăn rồi, là anh mời bác sĩ Mộ về sao?” Đâu có chuyện trùng hợp như thế, Quân Hạo Kiện vừa trở về, là bác sĩ Mộ cũng về nước.
Quân Hạo Kiện mỉm cười, cũng không phủ nhận. Hôm qua, lúc nghe điện thoại của Hoàng Minh Dạ xong, anh đã liên lạc với bác sĩ Mộ. Bác sĩ Mộ từng thiếu anh một món nợ ân tình. Nếu anh lên tiếng, thì dù như thế nào, bác sĩ Mộ cũng sẽ quay về.
“Bác sĩ Mộ nói sức khỏe ông nội không có gì đáng ngại, vài ngày nữa sẽ tỉnh. Em yên tâm chưa?” Quân Hạo Kiện nói.
“Cám ơn anh, Hạo Kiện.”
Quân Hạo Kiện gõ nhẹ lên trán Hoàng Yến Chi một cái: “Nói cám ơn với anh hả?”
Hoàng Yến Chi cong môi: “Vâng, không cần phải nói cám ơn.”
Xế chiều hôm đó, Quân Hạo Kiện trở về quân đội, có thể trở về được một ngày đã là khó lắm rồi, không thể ở lâu hơn nữa.
Buổi tối ngày thứ hai, Hoàng lão gia tỉnh lại, tuy vẫn chưa thể mở miệng nói chuyện, nhưng ít nhất ông còn có thể mở mắt. Hoàng Yến Chi nắm tay ông, không nói lời nào.
Thấy dáng vẻ này của Hoàng Yến Chi, Hoàng lão gia siết chặt tay an ủi cháu gái.
****************
Mỗi ngày, Hely đều cho Lý Hi Lan một tô cháo, miễn cho cô ta chết đói.
“Mấy người trói tôi đã nhiều ngày rồi. Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?” Lý Hi Lan hỏi. Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933802/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.