Vì nhớ đến chuyện cũ nên vẻ mặt Cẩn Giai Thuỵ rất khó coi: “Đã qua lâu như vậy, bây giờ nhắc lại thì có ý nghĩa gì?”
Triệu Hiểu Khê cười lạnh: “Chẳng có ý nghĩa gì cả! Cẩn Giai Thuỵ ông đừng cho rằng tôi không biết, bao nhiêu năm nay, ông thương Cẩn Mai như thế cũng chỉ vì con bé có nét giống đứa con riêng kia của ông. Nếu không phải như vậy, thì ông sẽ yêu thương Cẩn Mai đến thế sao?”
“Triệu Hiểu Khê, hôm nay bà muốn gây chuyện đúng không?” Cẩn Giai Thuỵ cũng nổi giận.
Triệu Hiểu Khê đâu sợ, vẫn lạnh lùng nhìn ông ấy: “Cẩn Giai Thuỵ đời này lấy ông là tôi bị mù. Lúc trước ba tôi không đồng ý cho tôi lấy ông, nhưng tự tôi không nghe, nên tôi phải nhận hết đắng cay hôm nay. Những bức thư này, ông cứ giữ lấy hết đi, tốt nhất là ôm đống thư của ông mà sống cả đời, để xem ánh trăng trong lòng ông có quay lại tìm ông không.”
Hai vợ chồng cãi nhau trong phòng, không phát hiện ra Cẩn Mai vốn đã phải về phòng lại đang đứng ngoài cửa, bịt chặt miệng, vẻ mặt khó tin, sắc mặt trắng bệch.
Lúc Triệu Hiểu Khê mở cửa ra, trông thấy vẻ mặt của Cẩn Mai thì liền biến sắc: “Tiểu Mai, sao con lại ở đây?”
Cẩn Giai Thuỵ cũng nhìn thấy con gái, lúc thấy sắc mặt trắng bệch của con bé, ông ấy cuối cùng cũng không để tâm đến mấy bức thư đó nữa, bước nhanh tới: “Tiểu Mai.”
Cẩn Mai chớp mắt, nhìn vẻ mặt lo lắng của ba mẹ. Cô ấy vẫn cho rằng ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933766/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.