Helen vào phòng bệnh thì thấy vẻ mặt u ám của Irene, lại nghe anh ta hỏi: “Tris đi rồi à?”
Helen gật đầu: “Hely đi tiễn rồi, nếu cậu yêu cô ấy như thế thì tại sao không nói cho cô ấy biết?” Mặc dù Hoàng Yến Chi có thể đã biết, nhưng có nói ra hay không vẫn là hai chuyện khác nhau.
Irene cười cười: “Helen, tôi yêu cô ấy là chuyện của tôi, cô ấy có biết hay không biết, có chấp nhận hay không cũng không quan trọng, Từ trước đến nay, điều tôi muốn chỉ là cô ấy được hạnh phúc. Nếu người mang lại hạnh phúc cho cô ấy là tôi thì không còn gì bằng, nhưng nếu không phải, tôi vẫn sẽ mang ơn người kia.”
Helen lắc đầu, anh ta không thể nào tán thành với quan điểm này của Irene được, đổi lại là anh ta, nếu yêu ai thì người mang lại hạnh phúc cho người đó nhất định phải là anh ta. Để người khác thay thế, anh ta sẽ không thể yên tâm được.
“Irene cậu thế này...” Helen muốn khuyên nhủ, nhưng lại không biết nên khuyên như thế nào, mấy chuyện yêu đương này thật sự quá xa xỉ với những kẻ có thân phận như bọn họ.
Irene cười, ánh mắt sáng lấp lánh: “Helen, Tris chưa bao giờ là một người có thể tùy tiện để người khác ở bên cạnh cô ấy, nên dù tôi có muốn mang lại hạnh phúc cho cô ấy thì cô ấy cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Helen im lặng, không nói gì nữa. Anh ta biết Irene nói rất đúng, đừng nói là Irene, không phải ngay cả Amory nhà công tước Patrick cũng giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933764/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.