“Một mình ra nước ngoài thì phải biết tự chăm sóc tốt cho mình, nếu không hiểu ngôn ngữ ở đó thì có thể đi tìm phiên dịch, chắc có thể tìm được du học sinh ở đó.”
Quân Hạo Kiện nghe thấy cô ra nước ngoài một mình lại càng quan tâm hơn: “Quân Hạo Kiện, em biết nói tiếng Anh.”
Hơn nữa còn rất giỏi. Quân Hạo Kiện cười cười, cũng đúng, thiên kim nhà họ Hoàng sao có thể ngay cả tiếng Anh cũng không biết nói chứ, anh lo lắng quá rồi: “Thời tiết ở nước Y không thể so với trong nước được, khi đi ra ngoài nhớ mặc thêm nhiều quần áo, còn nữa, lúc nào cũng phải mang ô theo.”
“Vâng…Hạo Kiện”
Hoàng Yến Chi gọi một tiếng, cắt ngang mấy lời căn dặn của anh. Quân Hạo Kiện dừng lại nghe: “Anh có phát hiện ra, càng ngày anh càng giống dì Triệu không.”
Lúc nào cũng căn dặn cô cái này cái kia, hoàn toàn coi cô như một đứa bé không biết tự lo cho mình. Quân Hạo Kiện bất đắc dĩ, trong mắt ánh lên vẻ cưng chiều. Huân Thiên Hàn đến đưa văn kiện, đúng lúc thấy cảnh này thì liền đoán được đầu bên kia điện thoại là ai, bèn thầm than sức mạnh tình yêu thật vĩ đại, có thể khiến đội trưởng của bọn họ từ một người chưa từng gần phụ nữ lại trở nên cưng chiều vợ đến mức này. Huân Thiên Hàn sau khi nghỉ Tết về, đã nghe kể không ít sự tích liên quan tới Hoàng Yến Chi, anh ta có ấn tượng khá sâu đậm đối với vị phu nhân này của đội trưởng. Nhìn thấy Huân Thiên Hàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933757/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.