Hoàng lão gia mỉm cười lắc đầu vỗ tay cháu gái: “Cháu ưu tú như thế, ông kiêu ngạo còn không kịp, sao lại trách cứ cháu chứ? Bây giờ ông lại có thêm một vốn liếng khác để khoe khoang với mấy lão già đó rồi.”
Hoàng Yến Chi nghe vậy liền mỉm cười. Ông nội luôn cực kỳ bao dung cô.
Hoàng lão gia dừng chân trước một bức tranh, nhìn thấy người trong tranh thì vẻ mặt hơi giật mình, trong mắt hiện vẻ đau thương. Hoàng Yến Chi ngước nhìn lên thì nhận ra bức tranh này vẽ Hoàng lão thái và Hoàng lão gia, hai người tóc bạc trắng dắt tay nhau tản bộ trong vườn hoa, ánh trời chiều kéo bóng lưng bọn họ dài thật dài.
Ngày vẽ là năm ngoái, sau khi Hoàng lão thái xuất viện. Lúc vẽ xong, cô vốn định đưa tranh cho ông bà nội xem, nhưng sau đó bà nội qua đời, trong lòng Hoàng Yến Chi đau khổ nên không nhớ đến bức tranh này, ai ngờ lại bị Daniel mang đến triển lãm tranh.
“Ông nội.” Hoàng Yến Chi không biết nên nói gì, mặc dù vẻ đau thương trong mắt Hoàng lão gia biến mất rất nhanh, nhưng cô vẫn thấy được, biết Hoàng lão gia đang nhớ tới bà nội đã qua đời.
Hoàng lão gia cười cười, nhìn hai người dắt tay tản bộ trong tranh, ánh mắt dịu dàng: “Chi Chi, chờ triển lãm kết thúc, bức tranh này có thể tặng cho ông không?”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Vâng, bức tranh này chính là vẽ cho ông bà.”
“Cháu vẽ rất đẹp, nếu bà cháu có thể nhìn thấy bức tranh này thì nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933747/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.