Hoàng Yến Chi hơi cúi đầu, đứng tại chỗ.
“Quân Hạo Kiện, anh vẫn chưa chịu dậy sao?” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nói.
Quân Hạo Kiện vốn đang ngủ lập tức mở mắt, mỉm cười nhìn cô: “Sao em biết anh đã dậy?”
Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nhìn anh. Có lẽ lúc Hoàng Hi Lan mới vừa vào, Quân Hạo Kiện say rượu nên không phát hiện, nhưng vừa nãy ồn ào như vậy, nếu anh còn không dậy thì thật có lỗi với quân hàm của anh rồi.
Quân Hạo Kiện bước xuống giường, đi chân trần đến cạnh Hoàng Yến Chi.
Quân Hạo Kiện cười khẽ: “Sao lại tức giận? Chỉ là một cô ả không quan trọng thôi mà. Cho dù em không đến thì anh cũng sẽ không để cô ta được lợi.”
Hoàng Yến Chi vẫn không có biểu cảm gì, chỉ hơi cúi đầu, không nhìn Quân Hạo Kiện nên anh không thấy rõ nét mặt của cô. Có điều, quanh người cô toát ra một cảm giác khó hiểu, khiến lòng anh rất đau.
Anh nâng cằm Hoàng Yến Chi lên, để cô nhìn vào anh, thấy cảm xúc biến mất cực nhanh trong mắt cô thì ngẩn người.
“Yến Chi, em sao vậy?”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi lạnh như một đầm nước.
“Hạo Kiện, em không phải người tốt.” Cô lạnh nhạt nói, giọng điệu xa cách, vừa rồi cô thật sự muốn giết Hoàng Hi Lan.
Anh nâng mặt cô bằng hai tay: “Yến Chi, em là vợ của anh, người vợ duy nhất của anh, sau này là mẹ của con anh, chuyện này vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Anh biết tấm lòng em rất dịu dàng, rất lương thiện.” Nếu không, ban đầu ở trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933741/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.