Hoàng Yến Chi hơi nhếch môi. Bùi Ninh Hân ngạc nhiên nhận ra cô thản nhiên nở nụ cười, không hề có vẻ lạnh nhạt: “Cháu vốn định trước năm mới đến thăm cô một chút, không ngờ cô đã gọi điện thoại cho cháu trước.”
“Cô nhớ một năm trước từng nghe cháu nói, về sau nếu không có việc gì làm thì mở một quán trà giống như vậy.”
“Không ngờ phu nhân vẫn còn nhớ.” Hoàng Yến Chi cười, giọng điệu ôn hòa.
Người phụ nữ kia cũng cười: “Nhưng chẳng hay bây giờ cháu còn có ý định vậy không?”
Hoàng Yến Chi khẽ nói: “Cháu nghĩ là mình đã biểu hiện rất rõ ràng.”
“Lần này là vì chồng cô muốn ra nước ngoài, cô phải đi với ông ấy, nếu không thì cô thật sự không muốn giao lại quán trà do ông nội để lại cho người khác.” Người phụ nữ kia nói bằng giọng chứa vẻ không nỡ.
Quán trà này là do ông nội bà mở ra để kinh doanh. Bà đã lớn lên ở đây, rồi tiếp nhận quán trà từ ông nội, tình cảm mấy chục năm, làm sao không sâu nặng được.
Nhưng chồng và con trai con gái bà đều muốn định cư ở nước ngoài. Bà cũng không thể ở lại đây một mình được. Dù tiếc đến mấy bà cũng chỉ có thể từ bỏ.
“Phu nhân thật sự yên tâm giao quán trà này lại cho cháu ư?” Hoàng Yến Chi bình thản hỏi lại, giọng có vẻ đùa giỡn.
Người phụ nữ kia khẽ cười: “Giao cho cháu thì có cái gì không yên tâm chứ? Dù cô cháu mình biết nhau chưa lâu, nhưng rốt cuộc vẫn là duyên phận. Trong số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933721/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.