Thư phòng nhà họ Hoàng.
Hoàng lão gia ngồi trên ghế mãi chưa mở miệng. Vũ Ân Nguyệt ngồi một bên hơi bất an nắm tay lại.
" Ba, ba có gì dặn dò ạ." Vũ Ân Nguyệt phá vỡ sự im lặng.
" Ân Nguyệt, con đã gả vào Hoàng gia của chúng ta hơn ba mươi năm rồi. Hoàng Quang Nghị là quân nhân nên không ở nhà thường xuyên. Bao nhiêu năm qua cái nhà này được vui vẻ hòa thuận cũng nhờ vào công lao của con."
" Ba, ba đừng nói vậy, đây là việc con nên làm. Mặc dù Quang Nghị không trở về thường xuyên, nhưng anh ấy đối xử với con rất tốt. Con chưa từng hối hận khi gã cho anh ấy." Vũ Ân Nguyệt dịu dàng nói.
" Công việc của Quang Nghị quá bận rộn, ngay cả lúc sinh Minh Dạ và Chi Chi đều không thể ở bên cạnh. Cuối cùng, vẫn là để cho con chịu thiệt thòi."
Nhắc đến làm Vũ Ân Nguyệt nhớ đến khoản thời gian gian khổ qua ấy.
Mặc dù ba mẹ chồng đối xử rất tốt, quan tâm từng li từng tí, nhưng chồng không ở bên cạnh, đây là việc không thể nào bù đắp được, hóc mắt bà đỏ ửng.
" Nhớ lại lúc Chi Chi vừa mới mất tích, con giống như người điên, đi khắp mọi nơi tìm nó, mỏi ngày đều luôn miệng nhắc đến Yến Chi. Sau cùng Quang Nghị không chịu nổi nữa, mới nhận nuôi Hi Lan từ cô nhi viện, con mới dần dần khá hơn."
" Lan Lan là một đứa trẻ tốt, là một đứa trẻ hiểu chuyện." Nhắc đến Hoàng Lan thì nụ cười của Vũ Ân Nguyệt càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-trong-hon-nhan/933619/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.