Chương trước
Chương sau
Giọng nói du dương quen thuộc ngay bên cạnh, Biên Lê như trong sương mù bừng tỉnh khỏi giấc mộng tối qua.

Chàng trai cứ thế ập lên người cô, đưa tay véo véo hai má cô: "Em ngốc à?"

Biên lê đang nằm úp xuống mặt giường, lúc này hơi ngẩng đầu lên, yên lặng, sững sờ nhìn anh, một hồi lâu sau mới tiêu hóa được sự thật này.

Đây là Hạ Vân Tỉnh, không phải mẹ cô.

Một giây, hai giây, ba giây.

Biên Lê bỗng giơ tay xoa xoa, bóp bóp mặt anh.

Bỗng cô dừng lại, sau đó nói một câu cảm thán.

"Oa, là người thật nè."

Hạ Vân Tỉnh cảm thấy buồn cười, vừa định nói gì đó thì Biên Lê đã hưng phấn kéo đầu của anh, cắn mạnh một cái lên má anh.

Cảm giác mềm mại ướt át áp vào má, mặc dù chỉ là một cái chạm thoáng qua nhưng cũng làm cho anh sinh lòng thỏa mãn.

Nhưng cái này có vẻ không đủ.

Từ phòng ngủ của anh bên kia qua cửa sổ, vượt qua ban công, đi vào phòng ngủ của cô, đây không phải một đoạn đường dài, nhưng lại làm cho Hạ Vân Tỉnh như được khai sáng.

Cho dù lãnh đạm ít lời thế nào, không thể hiện cảm xúc ra sao thì sự kiêu ngạo của Hạ Vân Tỉnh đều xuất phát từ tận sâu trong xương, cùng với sự kiêu ngạo của thiên chi kiêu tử (*).

(*) Thiên chi kiểu tử: chỉ những người thiên tài, có tài năng thiên phú nên mới là con cưng của trời.

Từ khi nào anh đã làm những chuyện như vậy.

Nếu không phải là thực sự thích, nếu không phải là thực sự quan tâm.

Đấy là anh cam tâm tình nguyện, cái cảm xúc này sợ là chỉ có chính anh cảm nhận được.

"Em cứ đuổi anh thế à?" Hạ Vân Tỉnh vốn quỳ một gối xuống giường, hai tay chống ở hai bên người Biên Lê, lúc này thân người hơi nghiêng về phía trước khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.

Biên Lê ưm ưm hai tiếng, vừa chấp nhận sự thật anh vừa trở về là chạy tới phòng của mình luôn, vừa phải chịu đựng hơi thở nóng rực đột ngột phả lên người của anh.

Hạ Vân Tỉnh có nói khi nào anh quay về chắc chắn sẽ tới tìm cô.

Mà hiện tại anh đã thực hiện ước hẹn không tính là lời hứa này.

Mắt Biên Lê phủ hơi nước, hai cánh tay mềm mịn cứ như vậy ôm lấy anh, sau đó ghì chặt lấy cổ anh, "Ai đuổi anh vậy."

Nói thật thì cô cũng nhớ anh.

Rõ ràng chỉ xa nhau có hai tuần thôi, nếu là trước đây thì Biên Lê hoàn toàn sẽ không sinh ra bất kỳ cảm xúc nào như vậy.

Yết hầu Hạ Vân Tỉnh khẽ nhúc nhích, hai mắt anh nhắm lại, sau đó vùi vào cần cổ cô, đôi môi mơn trớn liên tục, cúi đầu giọng khàn khàn: "Chỉ như vậy? Không đủ."

"A..." Biên Lê vừa định nói gì đó, lời còn chưa nói ra đều bị nụ hôn nồng nhiệt từ cổ đi lên của anh chặn lại.

Hạ Vân Tỉnh bắt đầu mãnh liệt, mút đầu lưỡi của cô không chịu buông tha, hôn xong vẫn mạnh mẽ chiếm lấy cô, cuối cùng rời khỏi đôi môi anh đào của cô tiến tới khuôn mặt, dịu dàng liếm, vì hơi thở hỗn loạn mà trên mặt Biên Lê có nước mắt.

Cô gái nhỏ bị hôn xong cả người run rẩy, nói cũng không nói ra hơi, giọng nghẹn ngào.

Dùng đầu lưỡi lên án anh, giống như đứa bé đáng thương.

Cho dù trong phòng không bật đèn, xung quanh mờ mịt, Hạ Vân Tỉnh cũng có thể cảm nhận được đôi mắt đen láy của cô dưới ánh trăng, giọng nói mềm mại thốt ra vì anh.

Còn có những suy nghĩ cứ ùn ùn kéo đến, mọi thứ như quay tơ tạo thành kén, từ xung quanh quyện lại rồi bóp chặt.

Anh không rời đi mà hôn từng chút từng chút một ở trên má cô, rồi lại một hôn xuống dưới người cô.

Biên Lê chỉ biết ôm anh, hai tay đặt trên vai anh, từ từ, Hạ Vân Tỉnh quay trở lại xâm lược, lại một nụ hôn ập tới.

Lúc này cô đã hoàn toàn tỉnh táo, cũng biết đáp lại, cắn nhẹ môi anh.

Nhưng mà không ngờ, chính phản ứng đáp lại nho nhỏ đấy của cô vừa ngây ngô lại cuốn hút con người ta, Hạ Vân Tỉnh ôm lấy cô, làm nụ hôn này trở thành nụ hôn sâu.

Lúc này hai người cách nhau bởi một lớp chăn mỏng, Hạ Vân Tỉnh ghét đồ vướng víu, lập tức xốc chăn lên.

Biên Lê chỉ cảm thấy đêm nay dài đằng đẵng, cho dù ở trong hiện thực cũng không khỏi nghĩ rằng còn đang ở trong mơ.

Không biết đôi yêu nhau, có giống như hai người bọn họ vậy không, ban công hôn loạn, chia xa lâu ngày, trong đêm tối, dưới ánh trăng, hôn cuồng nhiệt.

Dù mùa hè đã qua đi, nhưng vẫn còn sót lại hơi nóng của ngày hạ. Một góc hẻo lánh nào đó của ban đêm vẫn còn đốm lửa nhỏ chưa cháy hết, một khi chạm vào, nó sẽ giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, bừng bừng bùng lên thành đám cháy lớn.

Biên Lê còn có cảm giác chạm nhau gần trong gang tấc, cho dù cách quần áo, nguồn nhiệt cũng không ngừng cuồn cuộn mà dâng trào.

Bầu không khí khô nóng, bùm bùm là cháy luôn.

Nhưng mà bỗng dưng cô cảm nhận được sự mát mẻ. Trong lúc lơ đãng váy ngủ của cô bị vén lên, nhất thời cảm giác mát lạnh giữa hai chân cô ập tới, Biên Lê cảm nhận được hơi lạnh lâu ngày không gặp cùng lúc đầu óc cũng đã trở về.

Hạ Vân Tỉnh vẫn còn duy trì tư thế vừa rồi, một bên gối vẫn hạ trên mặt đất, lúc này đôi mắt đen như giăng sương mù, nhìn không rõ ràng, mờ mờ ảo ảo.

"Anh Vân Tỉnh..." Cô khẽ gọi tên anh.

"Ừ." Hạ Vân Tỉnh đáp lại, không dừng động tác, còn giống như lần trước tiến lên trên sờ soạng vuốt ve.

Kỹ thuật so với lần trước càng quen thuộc hơn.

Không biết đã qua bao lâu, Biên Lê cảm thấy chính mình như cá mắc cạn, không thể hô hấp. Váy bị cuốn lên ngày càng cao, đến khi anh cúi đầu vùi xuống tới chỗ phập phồng kia thì sự hỗn loạn cuối cùng của đại não mới chấm dứt,

Cuối cùng người không chống đỡ được trước là Hạ Vân Tỉnh.

Không hiểu tại sao anh lại đột ngột rời đi, rồi sau đó hai mắt nhắm chặt, hơi thở gấp gáp, như thể đang chịu đựng gì đó.

Biên Lê nghiêng đầu sang, chỉ có thể thấy xương quai hàm tinh tế tuyệt đẹp của Hạ Vân Tỉnh, làn da trắng lạnh còn sáng tỏ hơn ánh trăng.

"... Làm sao vậy?" Cô ngập ngừng lên tiếng, không nghĩ tới giọng cô vừa nói ra lại mang theo độ ngọt ngấy mà chính cô cũng không phát hiện ra, giống như được rót mật vào, vô cùng đặc quánh.

"Không có gì." Hạ Vân Tỉnh bình tĩnh lại, vươn đôi tay dài kéo váy ngủ của cô xuống rồi sau đó mới lấy cái chăn bị vứt đi không thương tiếc kia về, nhẹ nhàng đắp lên người Biên Lê.

"Mượn phòng tắm của em chút."

"Vâng..." Biên Lê tiện tay bật đèn trước giường, rồi sau đó chống nửa người, cứ không chút khiêng dè nhìn anh chăm chú như thế.

Đôi mắt quyến rũ như tơ, đẫm nước như sương sớm của liễu rũ Giang Nam, yếu ớt ngồi ở trên giường, sợi tóc hỗn loạn.

"Còn muốn nữa?"

Biên Lê suy ngẫm, sau khi dừng lại thì liều mạng mà lắc đầu.

"Vậy đừng có nhìn anh như vậy." Anh lời ít ý nhiều, sau đó nhấc chân tới phòng tắm.

Biên Lê tiêu hóa một lúc lâu, đến khi Hạ Vân Tỉnh quay lại, hai mắt cô vẫn vô hồn, không có tiêu cự, nhìn vào khoảng không phía xa xa trên mặt đất.

Anh tiến tới bóp mặt cô: "Còn chưa ngủ?"

Biên Lê bị nhéo một cái đau, quay đầu muốn tránh đi, kết quả chính là Hạ Vân Tỉnh càng nhéo mạnh hơn.



"Em vừa mới ngủ rồi..." Cô khẽ oán trách, nếu không phải đột nhiên anh xông vào thì cô bây giờ còn đang say giấc nồng đấy.

Hạ Vân Tỉnh cũng thật lớn mật, không suy nghĩ gì mà đã chạy tới, không sợ dọa cô rồi sau đó đánh thức hai chị sao.

Nhưng mà cũng phải nói là cô cũng không chán ghét lắm.

Hạ Vân tỉnh thuận thế ngồi bên giường cô, nhìn ngắm cô.

Lúc này Biên Lê mới nhìn đến thứ anh mặc chính là đồ ngủ.

"Anh trở về còn thay đồ ngủ?"

"À, cái này không phải vì muốn phục vụ tốt cho em sao, anh tắm sạch sẽ rồi mới đến đấy." Giọng anh nhàn nhạt nắm bàn tay nhỏ bé của cô, chậm rãi thưởng thức.

Biên Lê nghe còn thực sự tin, thậm chí còn nghiêm túc gật đầu theo.

Chẳng qua cô đã nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt.

"Anh đi tắm, vậy anh còn vừa mới muốn mượn phòng tắm của em?" Biên Lê phút chốc kinh ngạc.

Anh ở trong đó cũng lâu, bên trong có truyền tới tiếng nước tắm rửa, chính cô nghe thấy rất rõ ràng.

Hạ Vân Tỉnh nhíu mày, "Không được à?"

"... Không được! Lãng phí nước." Biên Lê nghĩ một hồi sau đó mới nghẹn ra một câu phản bác như vậy, nhưng mà thực ra cô đã trộm tính toán ra được.

Lúc anh vừa mới ập tới trên người cô, cô quả thật có cảm nhận được, bị cảm giác thứ cứng cứng chọc vào đấy đúng là không tốt lắm.

Chỉ một giây ngắn ngủi như vậy, Biên Lê cảm thấy mình có thể suy diễn bay tới tận chân trời.

"Cái này cũng gọi là lãng phí?" Hạ Vân Tỉnh miễn cưỡng nâng mắt, nói chuyện như kiểu ngứa đòn. "Nếu em không muốn thì bây giờ anh có thể lãng phí trên người em?"

Biên Lê không tự chủ được nhìn về phía nào đó, cái lỗ tai giật giật, rồi sau đó bịt tai trộm chuông (*),chui tọt vào trong ổ chăn.

*Bịt tai trộm chuông: xuất phát từ thành ngữ "Yểm nhĩ đạo chung" bị nói lái thành "Yễm nhĩ đạo linh" dùng để chỉ những hành vi che đậy, từ lừa dối chính mình

Cách một tấm chăn mỏng, cô đều có thể nghe được tiếng cười trầm thấp của Hạ Vân Tỉnh.

"Ngủ luôn à?"

"Ơ, không phải do anh tới làm phiền em à, vừa rồi em đang ngủ bị đánh thức là do anh, sau lại còn hỏi em sao còn chưa ngủ là anh đấy, bây giờ còn hỏi! Hỏi Hỏi Hỏi! Anh thật đáng ghét! Đều tại anh!"

Hạ Vân Tỉnh đúng là không biết, từ lúc bắt đầu Biên Lê đã có ý kiến lớn với anh như vậy.

Giọng cô gái nhỏ từ trong chăn truyền ra, bối rối và tức giận, vô cùng đáng yêu.

Anh đẩy cái đầu nhỏ của cô ra khỏi chăn, không để cô khó chịu, sau đó chậm rãi nói. "Em trách đúng lắm."

Dừng một chút, Hạ Vân Tỉnh thêm một câu, "Nhưng là không không thể ghét anh."

Biên Lê: "..."

Cô đi xuống cọ cọ, chỉ lộ ra đôi mắt ướt át. "Em vừa rồi quên nói, ngủ không ngon cũng là tại anh."

Dạo này Biên Lê rất bận rộn, các khóa học thể hình và diễn xuất nối tiếp nhau tới. Ngủ không ngon, trạng thái tinh thần cũng sẽ không tốt.

Hạ Vân Tỉnh gật bừa, muốn bao nhiêu miễn cưỡng có bấy nhiêu. "Ừ, vậy em ngủ ngon."

"Anh có mang quà tới, ngày mai đưa em."

Anh cúi người đặt trên trán cô một nụ hôn, rồi sau đó tắt đèn ngủ đóng cửa. "Ngủ ngon."

Bên trong thiếu quầng sáng mông lung ấm áp, căn phòng lại rơi vào cảnh mờ mịt.

Biên Lê lăn lộn một lúc, lúc Hạ Vân Tỉnh đứng dậy rời đi, giữ chặt cánh tay anh, "... Anh... cứ vậy đi?"

Hạ Vân Tỉnh bước chân dừng lại, "Thế nào, không nỡ rời anh?"

Anh vừa định gỡ tay cô ra thì chợt nghe tiếng mềm mại của Biên Lê, "Ừm..."

Hạ Vân Tỉnh vốn định trêu chọc cô, không nghĩ tới Tiểu Phì Phì lại chủ động đưa tới cửa.

"Em muốn cùng anh ngủ chung?"

Mặt Biên Lê đều đỏ thành ớt quỷ Ấn Độ, "Thì nằm thôi, anh đừng có nghĩ nhiều nha..." Cô bắt đầu nhỏ giọng biện hộ cho chính mình: "Thì thấy anh đáng thương, cũng đã vượt qua ban công, vả lại tắm rửa sạch sẽ rồi, tạm thời cho anh hơn nửa cái giường, anh... quên đi, nếu anh không muốn cũng chẳng sao, anh đi đi!"

Nói xong lời cuối cùng thì tất cả dũng khí mà cô cố gắng góp được đều tiêu hết.

Cô nhắm mắt giả chết, nhưng cái lỗ tai lại dựng thẳng lên, chú ý phản ứng của Hạ Vân Tỉnh, chỉ nghe thấy trong phòng có tiếng sột soạt.

Có tiếng khóa cửa, cũng có tiếng kéo rèm.

Cái này, ngay cả ánh trắng đều biến mất, trong phòng tối om.

Không biết qua bao lâu, cô thấy tấm đệm bên trái hơi lún xuống, thậm chí Biên Lê còn nghe thấy tiếng chăn bị xốc lên.

Sau một lúc lâu, không khí trở nên yên tĩnh, im lặng tới mức cô còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội.

Biên Lê đột nhiên thấy hơi hối hận.

Đầu cô bị chập mạch nên lúc nãy mới đưa ra đề nghị vừa rồi.

Biên Lê cẩn thận dịch ra ngoài giường, định cách anh xa một ít, kết quả sau một hồi lâu dịch chuyển thì tự cô mệt đến muốn chết.

Người nào đó cuối cùng mới lên tiếng. "Em cách xa anh vậy làm gì?"

Đúng vậy, vì sao thế, vì cái gì mà cô phải lén lút trốn anh.

Rõ ràng người lợi dụng là anh chứ không phải cô.

Nghĩ đến đây Biên Lê không khỏi tức giận, cô xoay người lăn, cũng trực tiếp xà vào một cái ôm mát lạnh.

Tốt, Hạ Vân Tỉnh chính là đợi cái ôm này từ lâu.

Biên Lê dùng sức nhéo nhéo cánh tay săn chắc của anh, có hơi tức giận.

Nhưng mà hai người rốt cuộc thì cũng là đồng giường cộng chẩm, đối mặt với sự thân thiết đột ngột này không khỏi hơi trấn động, cùng nhau lâm vào trầm lặng.

Nhưng mà trong sự trầm mặc này, Biên Lê là do xấu hổ còn Hạ Vân Tỉnh lại là suy nghĩ sớm bay xa.

"Chỗ em có cái kia không?" Hạ Vân Tỉnh bỗng lên tiếng, hỏi một câu như vậy.

Phản ứng của Biên Lê ngưng trệ trong giây lát, nếu bây giờ cô đang uống nước thì cô nhất định là một trong số ít người chết vì sặc nước.

"Không có... Em làm sao có cái đó được..." Biên Lê càng nói mặt càng nóng "Em cảnh cáo anh nha, đêm nay chúng ta chỉ đơn thuần cái kia thôi... Dù sao tuyệt đối không thể có cái kia..."

Sợ Hạ Vân Tỉnh không tin, cô lại thêm một câu, nói ấp úng, "Em còn chưa có tiếp nhận được, vừa... vừa qua một hồi chết..."

Qua thật lâu sau, giọng Hạ Vân Tỉnh biếng nhác truyển đến: "Em suy nghĩ cái gì vậy?"

"Hả?"



"Anh nói cái đồng hồ báo thức." Hạ Vân Tỉnh tới vội, không mang theo di động, muốn xác định thời gian để ngày mai dậy đúng giờ, quay về phòng mình.

"..."

Chính anh! Không nên nói! Mờ ám! Như vậy!

Cái này cũng không thể trách cô được!

Biên Lê im lặng không đáp lại, ý định che giấu sự xấu hổ đầy bi tráng này.

Nhưng mà Hạ Vân Tỉnh không cho cô cơ hội, cười khẽ, "Thì ra bé cưng của anh lại gấp như vậy."

"Sao, giờ muốn thỏa mãn em ư?"

Biên Lê chán nản, sau đó gian nan cho anh một đập "Anh nằm mơ đi!"

Hạ Vân Tỉnh tiếp tục cười, giọng ca trị giá ngàn vạn trong truyền thuyết trên mạng, đang ở bên tai cô, cười trầm thấp.

Biên Lê cảm thấy mình sắp nổ tung tới nơi.

"Sao mặt em lại đỏ như vậy?"

"Anh lừa quỷ à... Tối như vậy anh có thể thấy rõ mặt em?"

"Đoán xem, cục cưng nóng quá."

"..."

Biên Lê sắp quỳ lạy anh luôn, giọng nói khêu gợi cưng ơi cưng à bên tai như vậy,gì mà nóng với chả không nóng, cô cảm thấy mình sắp nóng tới mức thiêu cháy luôn rồi.

"Hic hic hic."

"Làm sao vậy? Không thoải mái?"

Hiếm khi Biên Lê gọi cả họ lẫn tên anh: "Em xin anh, Hạ Vân Tỉnh, anh ngậm miệng đi!"

Cô quay người đưa lưng về phía anh, rồi sau đó cong người ra ngoài giống như một con sâu bướm, cố gắng cách anh thật xa.

Nhưng mà Hạ Vân Tỉnh không định buông tha cô, lồng ngực ấm áp của anh dán sát theo cô, còn có ý xấu mà gặm 2 cái vào gáy cô.

"Anh sát gần quá rồi..."

"Rõ ràng em cũng rất thích, không phải sao?"

"Làm gì có chuyện đấy, em buồn ngủ..."

"Em ngủ đi."

Cô khóc không ra nước mắt: "Anh như thế làm sao em ngủ được..."

Biên Lê cảm thấy Hạ Vân Tỉnh là lưu manh giả danh trí thức, thực sự xấu xa từ tận trong xương. Từ mới bắt đầu cô không nên hấp tấp mời anh, lúc này cảm giác bị khó chịu bị vật kia đụng lại xuất hiện, cô muốn xem nhẹ cũng không được.

Hạ Vân Tỉnh ngoảnh mặt làm ngơ, xiết chặt khóa cô lại, "Còn muốn nhớ lại cuộc điện thoại giữa đôi yêu nhau kia không?"

Biên Lê nhắm mắt giả chết, một câu cũng không nói.

"Ừm, em nói là em nhớ, anh biết rồi." Nói xong anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, chuẩn bị kéo tới chỗ nào đó.

Biên Lê không thể vờ vịt nổi được nên liều mạng thoát khỏi tay của chính mình: "Anh… Anh còn cần mặt mũi nữa không?"

Hạ Vân Tỉnh cọ cọ sau gáy cô, thật lâu sau mới khàn giọng lên tiếng, gần như chỉ dùng âm mũi đặc sệt: "Cục cưng giúp anh."

Rất nhiều lúc, chỉ cần một sợi dây thôi là có thể phát triển tình thế không lường trước được.

Anh cũng không muốn như vậy nhưng mà cô gái nhỏ mềm mại vừa nói luyến tiếc anh.

Mời anh thì thôi còn ngốc nghếch xà vào lồng ngực anh.

Anh đang độ tuổi khí huyết dâng trào, một khi loại bỏ được hết xiềng xích thì sao có thể chịu đựng được, kiềm chế thế nào nữa cũng không thể được.

Lòng bàn tay Biên Lê toát ra một tầng mồ hôi mỏng, trong lúc đó choáng váng nặng nề, hơi nóng bốc lên, cũng liên tục qua đêm nay.

Cuối cùng cô bị lừa đồng ý anh mất rồi.

Ngày hôm sau, lúc Biên Lê tới lớp học thể hình, cả người đều mệt mỏi.

Thầy dạy thể hình nhìn cô thấy cô gái nhỏ có vẻ rất mệt mỏi, thấy mí mắt cô rủ xuống uể oải, thỉnh thoảng lại ngáp.

Tinh thần đi xuống, vừa thấy là biết tối qua không được nghỉ ngơi tốt.

"Ngày hôm qua em làm gì vậy?" Thầy dạy thể hình rất tức giận, bởi vì không ngờ Biên Lê tới lớp học với vẻ mặt, tinh thần như vậy.

Trước đây có lần nào cô gái nhỏ không phải tinh thần phấn chấn, cười ngọt ngào lại trong trẻo đi học đâu?

Càng không phải bàn đến rằng có bao nhiêu tiến bộ, năng lực nhận biết cũng cao, là kiểu học trò giỏi mà thầy cô thích.

Thầy giáo không nhắc tới thì không sao, nhắc tới Biên Lê lại không thể kiềm chế mà nhớ lại tối hôm qua. Chàng trai kìm nén tiếp kêu rên gấp rút, điều khiển tiết tấu với cô, cho dù lúc này không xuất hề xuất hiện thì trong tâm trí Biên Lê đã khắc sâu hình bóng đó.

Cô lại muốn băm cái tay của chính mình.

Thầy giáo thể hình thấy cô vẫn còn mất hồn, lại gọi cô một tiếng.

Lúc này Biên Lê mới hoàn hồn, khuôn mặt nhỏ lại xuất hiện màu đỏ bất thường. Làn da trắng nõn của cô lúc này hồng hào, đầy đặn lại khiến người ta muốn yêu thương.

"Tối hôm qua em nằm mơ thấy nhổ củ cải, cả một đêm đều..."

"Mơ làm cả đêm, không ngủ ngon hả?" Thầy giáo hình thể vô cùng tốt bụng hiểu ý.

Biên Lê nghe vậy gật đầu.

Thật sự, cô đúng là không nói bậy bạ, tối qua sau khi cô thu dọn đồ đạc đi ngủ, cô thật sự mơ cả cả đêm, trong mơ đều nhổ củ cải, còn ở nơi nóng phơi nắng ở dưới ánh mặt trời nữa, cô chỉ nhớ rõ là vô cùng mệt, bởi vì trong mơ cô giống như vẫn không ngừng nghỉ.

Càng đáng ghét là khuôn mặt Hạ Vân tỉnh còn bên cạnh kề sát cô, giống như sếp lớn giám sát cô, kêu gào gọi cô.

Nghĩ đến là cô lại tức giận, trái lại Hạ Vân tỉnh thì hay rồi, mới sáng sớm đã đi không thấy bóng người đâu.

"Thầy, chúng ta bắt đầu đi, bây giờ em đã sạc đầy năng lượng." Cố gắng ném Hạ Vân Tỉnh trong đầu sang một bên, Biên Lê nghiêng đầu nhìn về phía thầy giáo thể hình.

Thầy giáo nói tốt, vô tình nhìn, người bỗng khựng lại.

"Ôi chà, em cũng được nha, trách sao ngủ không ngon, lại nằm mơ thấy... Em bị muỗi đốt đúng không?"

"Dạ?" Biên Lê không rõ tại sao.

"Chỗ sau gáy em, chi chít dấu đỏ nha."

"Là… là muỗi ạ." Biên Lê gãi gãi đầu, kiên trì nghe theo lời của thầy giáo.

Thầy giáo vào lớp học trước, còn tốt bụng dặn dò một câu: "Theo lý thuyết thì vào thu rồi sẽ không có muỗi, buổi tối em ngủ vẫn nên mắc màn, để phòng muỗi đi."

Biên Lê đáp lại, trong lòng sớm gào thét, còn không phải sao, phòng muỗi không phải là phòng Hạ Vân Tỉnh sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.