Một vòng người ngồi quanh bàn, nghe thấy cái đề nghị này của Hạ Vân Tỉnh, đều không ngớt sững sờ.
Có người trổ tài ở đâu, thể hiện cái này á.
Thế nên là lão đại thì không giống đúng không.
Biên Lê ăn cái kẹo còn cần phải cử động miệng, nhai hai lần. Anh thì hay rồi, cứ cầm bừa vài viên là xong chuyện.
Chẳng qua, mấy vị idol khác ở đây đều bực mình nhưng không dám nói, oán thầm trong bụng.
Chân Tịch bị từ chối triệt để, tâm tình như bị dội một gáo nước lạnh, lạnh buốt thấu xương.
Cô ta có kiềm chế thế nào, cũng không thể giống như mấy diễn viên kỳ cựu, kiểm soát được trạng thái của mình trước ống kính.
Lúc này đây, trên mặt cô ta toàn là vẻ xấu hổ, cái tay đưa ra buông thõng khựng lại ở không trung.
Những người xung quanh đều đang xem náo nhiệt của Hạ Vân Tỉnh và Biên Lê, chẳng có ai chú ý đến cô ta ở góc bên này đang mặt mày cứng ngắc, cố bình lại trạng thái ngồi xuống chỗ của mình.
Thầy Khai Thiệu cảm thấy hai người thật buồn cười, cười mỉm nói: “Sao hả, muốn lừa qua ải à, sao cậu nghĩ đẹp thế hả Hạ Vân Tỉnh?”
Hạ Vân Tỉnh hiếm khi cười lên, chậm rãi mở miệng nói: “Cái chính là các vị khác ở đây đều thể hiện không tồi, em cũng không có muốn cố ý giấu, cơ hội cho mọi người là đủ rồi.”
Đây là anh nói lời khách sáo, thầy Khai Thiệu nhấp một ngụm trà, trong lòng xấu xa hỏi: “Được rồi, vậy cậu nói cho thầy nghe vừa nãy được mấy người thể hiện tốt, cậu nhận xét ngắn gọn chút xem.”
Hạ Vân Tỉnh hiếm có khi sững người, không nói ra được.
Với mấy người này, anh đều chỉ nhớ dáng mặt, liếc vội qua rồi bay đi.
Xét ra thì đồng nghiệp nhiều năm, cũng không phải ngày nào cũng qua lại.
Ban nãy trước khi thể hiện tài nghệ, có vài người còn long trọng tự giới thiệu. Đại danh tên mụ là gì, nghệ danh tên thật ra sao, anh lại hoàn toàn không chú ý đến, tên là để có thể gọi ra, nhưng nhận xét cụ thể thì khó nói được.
Sự chú ý đều bị phân tán sang hết bên trái.
Ngay lúc nghe vào, thì cũng từ tai trái vào rồi ra tai phải.
Phải thừa nhận rằng mới nãy là anh lơ đễnh.
Hạ Vân Tỉnh tự giác mất ngôn ngữ, những trước mặt lão tiền bối cũng là biết co biết giãn, biết sai thì sửa: “Em nhận phạt.”
“Phạt được cái gì, đều là cậu chơi mà.” Thầy Khai Thiệu cười lớn vài tiếng, “Cậu với cô em gái cùng công ty không thể chơi kiểu này được, cậu cứ để Biên Lê tự ăn đi.”
Thầy Khai Thiệu ngoài mặt thì ôn hòa, tỏ quan điểm mình bằng vài câu ba điều, nhưng nghe khá có tâm.
Hạ Vân Tỉnh gần như đã hiểu thấu ý tứ hàm ẩn trong lời của ông ngay từ khắc đầu tiên.
Đây là chương trình sẽ phát sóng, giờ đang trong ghi hình.
Hai người một hai lần là đủ rồi, thế này mà phát ra thì có phần quá phô trương phách lối.
Anh nhíu mày, đáp một tiếng: “Được.”
Kẹo dẻo ở trong tay Hạ Vân Tỉnh còn đang lắc lư lơ lửng trước mắt Biên Lê, cô không thèm nhìn mà cầm lọ kẹo dẻo lên, tự nhét vài viên vào trong miệng, nhai đến nỗi má đều căng cả ra.
Thầy Khai Thiệu thấy cô gắng sức nhét đầy kẹo nên hơi không nói thành lời: “Thế vậy, con ăn ra vị gì?”
Kẹo dẻo sư mẫu Khai làm, màu sắc không rõ ràng, cảm giác có vẻ như thạch rau câu. Mà đủ vị xen lẫn cùng nhau, hương vị rất thần kỳ.
Biên Lê từng thử qua biết bao nhiêu là kẹo dẻo, bỏ vào miệng là biết kẹo dẻo của sư mẫu Khai tự đun ra, không có đường hóa học.
Bên trong chắc là còn pha thêm chút nước cốt đun từ lá mơ hái xuống ở trên núi.
Khẩu cảm không quá mềm, hơi giống vị khoai nưa luộc chín, sượng sượng giòn giòn, đắng đắng ngọt ngọt, lộ ra chút vị chua, như là dùng để bớt cơn thèm đồ ăn vặt.
Biên Lê nghĩ thế, cũng thuận miệng nói ra như vậy.
Mấy người nghệ sĩ có mặt nghe đến độ sững sờ ngây ngẩn, lòng nghĩ Biên Lê há cái miệng nhỏ này ra thì thật sự sẽ nói thế.
Thầy Khai Thiệu còn chưa kịp mở miệng khen, đã có tiếng vỗ tay thánh thót dẫn đầu vang lên phía sau Biên Lê.
Không biết sư mẫu Khai từ phòng bếp nhảy ra chỗ góc nhà từ khi nào.
Tạp dề còn mặc trên người bà chưa kịp cởi ra, mặt mày ẩn hiện dưới ánh sáng dịu dàng, cười ấm áp dịu dàng: “Cái mũi này của con ai cũng không ranh bằng, cũng ăn được thật, vị của nhiều năm trước, vẫn nhớ rõ như vậy.”
Thầy Khai Thiệu và bố Biên đã là chỗ quen biết cũ, lúc nhỏ cả gia đình di chuyển rất nhiều.
Lúc ấy thời gian rảnh cuối tuần, hai nhà lại quây quần một chỗ, leo lên núi tránh nóng.
Có nơi của nông gia, còn có dân làng nhiệt tình đưa họ đi hái lá mơ, đem giã ra nước cốt, có thể làm đậu phụ, cũng có thể làm lương bì (*). Hồi nhỏ Biên Lê thích ăn uống, bảo rằng là hương vị trong trí nhớ của cô cũng chẳng quá.
(*) Lương bì: là một món ăn Trung Quốc, được làm từ lúa mì hoặc bột gạo, đây là một món ăn đặc sản có nguồn gốc từ ẩm thực của Thiểm Tây.
Thầy Khai Thiệu thấy vợ mình đi tới, vội đứng ngay dậy rồi gọi mọi người đi đến bàn ăn bên kia.
“Sư mẫu mấy đứa đến rồi, cơm chắc xong rồi, mọi người đi rửa tay, chúng ta đi ăn cơm tối thôi nào.”
Khai sư liếc quở ông một cái: “Còn chưa khen xong, ông vội cái gì chứ.”
Biên Lê cười mỉm rồi nhích đến gần, xua xua tay: “Không sao ạ, có mấy câu này của sư mẫu, con cũng thỏa mãn rồi.”
Khóe miệng Khai sư mẫu cong cong, rồi chuẩn bị dọn thức ăn lên, dặn dò Biên Lê vài câu, rồi đi bận rộn tiếp.
Mọi người lần lượt đi về phía bàn ăn, rồi từ sau câu kia của thầy Khai Thiệu thì Hạ Vân Tỉnh tỏ ra nề nếp khác thường, lúc này thật sự là mắt không liếc, tầm mắt cũng không tia qua đây.
Hai người đi ở phía cuối hàng, tranh thủ cơ hội tuyệt vời lúc góc chết che khuất ống kính thì rốt cuộc Biên Lê mới có chút phản ứng lại, nháy mắt với Hạ Vân Tỉnh, tâm trạng vô cùng tốt.
Hôm nay cô được khen, còn anh thì không, đơn giản vậy thôi.
Biên Lê cười tới mức hai mắt cong cong.
Hạ Vân Tỉnh quay đầu lại, vừa định nói cái gì, thì Biên Lê đã ẩn mình, từ chỗ góc chết lủi ra.
Cô dùng tốc độ nhanh chóng theo sát đại đội, rất nhanh bóng dáng đã lặn mất tăm vào một góc bếp, không hề có chút xíu ý nghĩ muốn hàn huyên với anh.
Anh nhướng mày, quyết định bình tĩnh.
Đợi sau khi kết thúc chương trình, cái anh có là thời gian, là biện pháp, để cô chủ động xin tha.
Khai sư mẫu thật sự đã bận mải rất lâu, đồ ăn xếp đầy một bàn, không ít ỏi chút nào, hết sức vẹn tròn đủ đầy của chủ nhà.
Trên bàn ăn, hai vị tiền bối ngồi ở chỗ chủ vị, những người khác chia nhau ra ngồi, con trai thì một bên cạnh thầy Khai Thiệu, còn con gái thì ngồi dựa vào một bên cạnh sư mẫu Khai.
Mọi người cùng ngồi trong đình viện, tận hưởng làn gió buổi tối đầy hơi nắng của ngày hè.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, kiểu bầu không khí thoải mái thư giãn này, trước đây giữa cái hoàn cảnh đầy áp lực của idol thì chưa hề được trải qua.
Ngày thường của idol thiên nhiều về chạy lịch trình công việc, hoặc là mệt mỏi nghỉ ngơi ở nhà, cơ thể lẫn xương cốt đều không tính là quá khỏe mạnh, bởi vì quanh năm suốt tháng liên quan đến hát nhảy, ít nhiều đều có một vài chứng bệnh, đau thắt lưng đau chân đều là chuyện bình thường.
Có một idol coi như khá nổi tiếng đang trong thời gian ấm áp như thế này, cứ nói rồi nói quầng mắt còn đỏ cả lên.
Cậu xuất thân từ công ty nhỏ, nguồn lực thì ít, hoàn toàn là dựa vào bản thân đắng cay cực khổ buôn ba mà ra, vẫn luôn băn khoăn với câu hỏi về tự tin. Cũng hoang mang lo lắng về tương lai của bản thân.
Cuối cùng liều mình đấu tranh, từ trong vũng lầy đứng lên, song song với việc khi trở nên nổi tiếng, thì tầng tầng lớp lớp thế hệ idol mới, hết lớp nọ đến lớp kia cứ như thủy triều dâng lên.
Giới giải trí khốc liệt như vậy đấy, chỉ nghe người mới cười, nào nghe người cũ khóc.
Thầy Khai Thiệu cũng khuyên bảo mọi người vài thứ xung quanh cái vấn đề này, nhất định phải có mục tiêu và kế hoạch rõ ràng, trăm ngàn lần hạn chế tương lai.
Suy cho cùng, rất nhiều khi cái gắn liền với niềm tin đều không thừa thãi, cái sự mênh mông mịt mù như thế sẽ trở nên trống rỗng và sâu thắm, rơi vào hố rồi lại muốn đi ra là chuyện hoàn toàn không thể.
Không được quá hài lòng với hiện tại, cũng không được quá trông ngóng ở tương lai.
Bao nhiêu người đã từng nếm trải được tư vị của danh vọng tiền tài, mới chỉ chạm vào cái ngọt thì đã tức khắc bị đẩy xuống địa ngục.
Đấu không lại tài nguyên và những kẻ đứng sau, vậy thì đừng so sánh, đừng suy nghĩ.
Yên yên ổn ổn mà đi, phòng tầm mắt ra nhìn một vòng lớn như vậy, cuối cùng có một phương trời nhỏ có thể dừng chân là được.
Biên Lê vẫn luôn im lặng ở bên, nhìn trầm ngâm.
Cô thời niên thiếu được chọn vào công ty lớn, chưa từng trải qua chút thăng trầm nào. Dù là sau khi debut, vì có sự nâng đỡ của Nhất Thiên và nỗ lực của bản thân, sự mở rộng đoàn đội của nhóm cũng càng ngày càng tốt hơn.
Cô muốn duy trì hiện trạng như bây giờ, không muốn thay đổi cái gì, muốn tiếp tục đi tiếp như thế này.
Đồng hành cùng ngày hôm nay, đồng hành cùng ngày mai.
Mục tiêu rõ ràng, nhưng cô lại không có kế hoạch.
Hai người chị trong nhóm có kế hoạch phát triển riêng, có mỗi mình cô, chỉ muốn làm ổ trong cái vỏ cứng của nhóm, chẳng bao giờ muốn nghĩ tới sau này.
Dù là Hạ Vân Tỉnh chưa bao giờ nhắc đến phương diện này với cô, nhưng từ giữa cuộc phỏng vấn cũng không khó để nhìn ra anh ấy đã sớm có định hình đối với sự thay đổi trong tương lai của mình.
Khi Biên Lê đang ăn, thì trong đầu lởn vởn cả đống suy nghĩ mơ hồ.
Biên Lê đang vắt óc nghĩ ngợi, thì bên chân bùng lên một trận ngứa.
Hai con mèo mướp được nuôi ở đây, vẫn luôn đu qua đu lại dưới gầm bàn, kiếm ăn kiếm uống.
Biên Lê bị cọ nhiều nhất, hai còn mèo mướp này đặc biệt thiên vị cô, cũng thích dính lấy cô. Chờ trực bên cạnh cô, chỉ cùng làm ổ ở chỗ bắp chân, rồi bật ra tiếng kêu meo meo thoải mái không thôi.
Có chàng trai đã thấy cảnh này của kỳ chương trình trước, lộ vẻ kinh ngạc: “Tôi nhớ lúc xem chương trình ngày trước, hai con mèo mướp này siêu dữ luôn.”
Biên Lê gãi gãi đầu: “Tôi cũng không biết vì sao chúng nó lại dính tôi như vậy nữa. Chẳng lẽ mới nãy tôi ăn kẹo của sư mẫu chăng?”
Sư mẫu Khai cười: “Do con biết nói chuyện đấy.”
Thầy Khai Thiệu cũng chú ý đến, cười với Biên Lê: “Do con lắm miệng đấy, bớt tám phét đi, đến khi bốc phét sai rồi thi cái chuyện rắm ngựa vỗ lưng lừa này ấy (*) chỉ có con dễ chịu thật thôi.”
(*) Nguyên văn_马屁拍到驴背上: ám chỉ việc tâng bốc nịnh hót thì không hợp nói to. Theo dịch giả hiểu, câu này được tác giả sử dụng hai vế của hai câu thành ngữ 马屁拍在马腿上 (được dùng như phép ẩn dụ ám chỉ việc nịnh hót người khác nhưng không được lòng người mà ngược lại còn gây phản cảm) và 马鞍套在驴背上 (nghĩa đen là yên ngựa trên lưng lừa, ý chỉ sự không phù hợp).
Một đôi mèo mướp lúc này đang xoay qua xoay lại dưới gầm bàn, cuối cùng dừng lại bên chân Du Thư, bắt đầu tương tự ôm cọ làm nũng, như đòi yêu chiều, một tiếng kêu một tiếng ỏn ẻn.
Sư mẫu Khai cảm khái một tiếng: “Thật là kỳ lạ, con mèo này lại thích hai đứa đến vậy.”
Bà thoáng ngừng, trong lời nói mang theo ý cười: “Lần cuối cùng hai con mèo này cọ người, vẫn còn là kỳ đầu tiên của chương trình. Hai người được cọ ấy à, sau này hình như công bố tình cảm đấy.”
Sư mẫu Khai vừa thốt lời này, có ánh mắt trên bàn khóa ngay Biên Lê, có chú ý cả Du Thư.
Du Thư nhe miệng toàn răng to trắng toe toét cười, chẳng mảy may để ý chút nào, đón nhận ý đùa này của Khai sư mẫu, vui vẻ: “Được sư mẫu nói vậy, em còn còn chút mong đợi ạ.”
Người có mặt cười ồ, thầy Khai Thiệu nhấc chén rượu vàng lên, làm như vô tình nhìn về phía Hạ Vân Tỉnh vẫn luôn trầm mặc không nói gì, viền môi dưới mím chặt, ánh mắt chỉ rơi lên trên bàn trước mặt.
Thằng này giỏi.
Thầy Khai Thiệu cũng là lần đầu tiên biết được, nét mặt của một người có thể khó chịu đến vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]