“Em trai…” Bốn mắt trừng. “Lục, cái gì Bình, tôi đói rồi.”
“Phòng bếp bên kia.”
“Tôi không biết nấu, tiện thì cùng nhau làm đi.” Mỉm cười a dua chính là đạo lý sống còn.
“Làm sao cô có thể sống một mình nhỉ?” Bốn mắt nhận lệnh xuống phòng bếp.
“Cho nên mới muốn tìm người cùng thuê.” Tôi cắn hạt dưa đứng dựa vào cửa, nhìn bốn mắt từng dao từng dao “bổ” khoai tây, hừ, cực kì vô nhân đạo!
“Cắt như thế, coi chừng không còn ngón tay mà đứt.” Tôi cầm lấy dao “xoẹt xoẹt” một trận, từng lát khoai tây đều đặn chồng chất.
“Cô biết nấu cơm?!”
Tôi cả kinh đặt dao xuống: “Chuột rút! Tay bị chuột rút! Vừa run lên liền “xoẹt xoẹt”, thôi, anh cứ làm tiếp đi.” Nguy hiểm quá, suýt nữa rơi vào kiếp sống trường kỳ khổ sai.
Hảo tiểu tử, còn làm bốn món ăn một món canh. Khoai tây xào, dưa chuột xào, khoai tây xào dưa chuột, rau trộn dưa chuột, canh khoai tây dưa chuột? Cố ăn được hai miếng, tôi đành trốn tới phòng bếp cắn nửa quả dưa chuột, nửa quả còn lại cắt miếng đắp mặt nạ.
“Cô rửa bát đi.”
“Tôi đắp mặt nạ, không thể cử động.” Tôi quay người lại.
“Á.” Bốn mắt kêu lên một tiếng kinh hãi, lập tức thu dọn, “Tôi rửa, tôi rửa.”
Thế mới nói, nếu không muốn rửa bát thì phải nghĩ biện pháp. Bí quyết đầu tiên, nhanh! Ăn xong trước bốn mắt. Bí quyết thứ hai, bận! Như là đem mười ngón tay thon dài sơn móng đỏ sẫm giơ ra trước mặt anh ta; hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-o-chung/1868091/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.