Đáp xuống Thành Phố B đã là 9 giờ đêm.
Máy bay đáp xuống nóc của một toà nhà ở Thành Phố B, từ đây nhìn xuống phía dưới có thể thấy toàn bộ thành phố đẹp đẽ này.
Cô gái ngồi trong khoang máy bay đang tựa đầu vào kính thiếp đi. Lục Hạo Vũ đi từ khoang lái ra nhìn xuống phía sau vẫn chưa thấy Tuệ Lâm có dấu hiệu thức dậy. Anh tiến lại gần định bụng sẽ đánh thức cô.
Người con gái này, khi ngủ dường như không còn chút phòng bị nào, gương mặt thuần khiết, thanh tao ưu nhã, khi ngủ cô gái này có chút đáng yêu, không còn nét như sắp chết giống lần đầu anh gặp.
Anh lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, hờ hửng cất giọng: “Tới rồi, dậy đi.”
Tuệ Lâm nhíu mày, cố nâng mi mắt lên nhưng mà không tài nào nâng được, mi mắt nặng quá.
Bỏ qua lời đánh thức của anh, cô lại vô thức thiếp đi tiếp.
Sau một lúc Hạo Vũ gọi cô không có động thái sẽ tỉnh dậy, anh đành bế Tuệ Lâm đi xuống.
Cảm giác người được nhấc lên không trung, Tuệ Lâm vô thức “ưm” một tiếng, quay qua dụi mặt vào cái gối ôm mềm mại kia.
Cái gối ôm mềm mại mà cô nghĩ, thực ra là lồng ngực của Lục Hạo Vũ, được úp vào lồng ngựa tựa như gối ôm này có chút ấm áp, mùi hương từ áo anh, mùi nước hoa nam tính.
Hạo Vũ ôm cô xuống máy bay trước sự ngỡ ngàng của hai người họ Tân kia, còn Tân Bình lại chẳng thèm để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-noi-anh/2822518/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.