Chương trước
Chương sau
Đáp xuống Thành Phố B đã là 9 giờ đêm.

Máy bay đáp xuống nóc của một toà nhà ở Thành Phố B, từ đây nhìn xuống phía dưới có thể thấy toàn bộ thành phố đẹp đẽ này.

Cô gái ngồi trong khoang máy bay đang tựa đầu vào kính thiếp đi. Lục Hạo Vũ đi từ khoang lái ra nhìn xuống phía sau vẫn chưa thấy Tuệ Lâm có dấu hiệu thức dậy. Anh tiến lại gần định bụng sẽ đánh thức cô.

Người con gái này, khi ngủ dường như không còn chút phòng bị nào, gương mặt thuần khiết, thanh tao ưu nhã, khi ngủ cô gái này có chút đáng yêu, không còn nét như sắp chết giống lần đầu anh gặp.

Anh lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, hờ hửng cất giọng: “Tới rồi, dậy đi.”

Tuệ Lâm nhíu mày, cố nâng mi mắt lên nhưng mà không tài nào nâng được, mi mắt nặng quá.

Bỏ qua lời đánh thức của anh, cô lại vô thức thiếp đi tiếp.

Sau một lúc Hạo Vũ gọi cô không có động thái sẽ tỉnh dậy, anh đành bế Tuệ Lâm đi xuống.

Cảm giác người được nhấc lên không trung, Tuệ Lâm vô thức “ưm” một tiếng, quay qua dụi mặt vào cái gối ôm mềm mại kia.

Cái gối ôm mềm mại mà cô nghĩ, thực ra là lồng ngực của Lục Hạo Vũ, được úp vào lồng ngựa tựa như gối ôm này có chút ấm áp, mùi hương từ áo anh, mùi nước hoa nam tính.

Hạo Vũ ôm cô xuống máy bay trước sự ngỡ ngàng của hai người họ Tân kia, còn Tân Bình lại chẳng thèm để ý, cứ như chuyện này anh không bận tâm cho lắm

Hạo Vũ đứng lại trước mặt của ba người họ, lạnh giọng nói: “Trước khi xuống phải kiểm tra, không biết là có người mới hay sao?”

Sự ngỡ ngàng ngơ ngác của Tân Kỳ, Tân Quý bị đánh sụp. Họ cuối đầu tỏ vẻ hối lỗi trước mặt Hạo Vũ.

Anh ôm Tuệ Lâm quay mặt đi, không nói thêm lời nào.

Chiếc xe Cadillac dừng lại trước cổng của căn dinh thự xa hoa của anh tại thành phố B.

Vệ sĩ mở cửa xe anh ôm Tuệ Lâm vào phòng ngủ đặt cô xuống giường, đột nhiên anh ngáp nhẹ một cái, trong người có chút buồn ngủ.

Anh nhìn Tuệ Lâm, rồi quay đầu ra ngoài đóng lại cửa phòng.

Đi xuống phòng khách Tân Bình đã được anh giao nhiệm vụ đi xếp lịch để gặp Vương Thiếu.

Chỉ còn lại Tân Kỳ và Tân Quý đứng dưới phòng khách, anh ngồi xuống sofa tay cầm ly rượu đỏ lên, trầm giọng nói: “Việc điều tra đã làm đến đâu rồi?”

Tân Kỳ cuối đầu cung kính báo cáo: “Lão đại, Đường Tuệ Lâm này thật sự có liên quan tới Nam Phong, những người xuất hiện trong đêm đó cũng là người của Nam Phong.”

***

Vào đêm cô ngất giữa đường.

Ở bên kia góc đường có một chiếc Cadillac chậm rãi đi tới, tài xế anh tuấn bên trong thu hết toàn bộ diễn biến bất bình vào mắt. Nhìn thấy lũ lưu manh chà đạp cô gái, anh nghiến răng, vội quay lại cung kính hỏi người ngồi đằng sau:

“Lão đại, hình như những người đó tính…”

Thái độ anh dững dưng, nhấn mạnh từng chữ.

“Không liên quan.”

Anh nói như vậy nghĩa là không muốn nhúng tay vào. Loại bản tính lạnh nhạt tàn nhẫn này không phải ngày đầu anh trông thấy ở anh, nhưng càng lại gần Tân Kỳ càng thấy cô gái này có chút quen mắt, chợt nhận ra là cô gái anh cứu vào hai năm trước khi đang ở trung tâm huấn luyện vệ sĩ.



Hình như cô ấy ngất rồi.

“Lão đại, hình như cô ấy là vệ sĩ Đường, đầy đủ là Đường Tuệ Lâm, người mà hai năm trước ngài đã thử qua thân thủ và sự chuyên nghiệp dùng súng tỉa của cô ta.”

“Đường Tuệ Lâm?”

Lúc này anh mới nhướng mày, biểu cảm nho nhỏ liếc nhìn cô gái đang nằm bất động ở phía nền đá kia, xung quanh có 3 gã đàn ông vây quanh đang chuẩn bị đưa cô lên chiếc xe 4 chỗ gần đó.

Anh ra lệch: “Xuống đi, giải quyết nhanh gọn một chút.”

Lục Hạo Vũ cong môi lộ ra nụ cười nhạt, trong con ngươi có chút suy tính.

“Vâng, lão đại.”

Lục Hạo Vũ hạ lệnh, Tân Kỳ phóng xe đi lại gần, chiếu pha đèn vào chỗ bọn chúng đang định bế Tuệ Lâm vào xe.

Đến gần, tiếng bánh xe ma sát vào làn đường, cộng thêm đèn chiếu rọi vào mắt bọn chúng, chúng nhăn mặt quát lớn.

“Mẹ kiếp, tên chó nào đi xe ngu thế. Có tin bố giết luôn mày không?”

Tân Kỳ không muốn dài dòng, mở cửa xe đi lại chỗ bọn chúng, cầm lên khẩu lục K54 trên tay chĩa về phía trước.

Tân Kỳ gằng giọng: “Giao người.”

Ngược hướng ánh sáng, ba gã đàn ông không nhìn được mặt của Tân Kỳ. Nên không biết anh là ai.

Một trong ba tên thấy anh cầm súng doạ người thì liền cười khẩy, cười lớn: “Mày là thằng nào? Xen vào chuyện của bọn tao chắc cũng đang không muốn sống đúng không?”

Tân Kỳ giương súng bắn vào chân của tên đứng ngoài lề.

Đoàng…

Tên ngoài lề khuỵ xuống. Tân Kỳ bước tới gần lập lại lời nói lần nữa: “Giao người, nghe rõ chưa?”

Khuôn mặt người đàn ông lộ nguyên hình, gã đang nắm cổ cô lập tức run rẫy, buông lỏng cổ tay, lấp bấp nói: “Tân… lão đại, chúng… chúng tôi không biết đây… là người của anh, chúng tôi… được Nam lão đại cho tiền rồi làm theo thôi… xin Tân lão đại rộng lượng bỏ qua…”

Anh đỡ lấy Tuệ Lâm, lùi về vài bước trực tiếp bóp cò hai tên còn lại.

Đỡ cô lên xe, ngồi ghế sau. Hạo Vũ nhìn cô gái mặt mày trắng bệt, không còn chút sự sống, lạnh lùng nói: “Lái xe về dinh thự, gọi Thẩm Huy tới đi.”

Chiếc xe Cadillac phóng như bay trên đường đến dinh thự. Trước khi tiền vào nhà anh ôm cô, đi theo sau là Tân Kỳ.

Anh mở miệng: “Nếu cô ấy hỏi, cậu nói cậu cứu trả ơn bằng cách làm vệ sĩ riêng.

Tân Kỳ gật đầu tỏ đã hiểu.

“Còn nữa, điều tra về cô gái này và Nam Phong.”

****

Sau hai tiếng ngủ quên trên máy bay, Tuệ Lâm lật người nhíu mày chạm rãi mở mắt, nhìn trần nhà có chút lạ lẫm.



Sao tự nhiên cô lại ở đây?

Không phải là đang ở trên máy bay sao?

Ô ô! Tới nơi khi nào đấy?

Vừa quay qua định sẽ bước xuống giường. Đập vào mắt Tuệ Lâm là thân hình cao ráo của Lục Hạo Vũ đứng sững trước giường cô, chậm rãi đút tay vào túi quần, bờ môi mỏng phác hoạ là cười, nhưng rất lạnh.

Tuệ Lâm cho là mình đã đủ tỉnh táo, đủ phòng bị, nhưng lúc này cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.

Cô rất muốn mở miệng hỏi tại sao mình lại nằm ở đây, nhưng không tài nào nói được dù chỉ là một chữ.

Anh nhìn vào đôi mắt đang thắc mắc của Tuệ Lâm, lạnh lùng nói: “Cô ngủ quên, Tân Kỳ bế vào.”

Ra là ngủ quên, Tân Kỳ bế vào đây.

Cô gật nhẹ đầu. Nhìn anh có vẻ còn chuyện gì đó muốn nói: “Lão đại, còn chuyện gì sao?”

“Ừm, cô quen Nam Phong?” Anh lạnh nhạt nói.

Nhắc tới Nam Phong, Tuệ Lâm không khỏi khinh thường nhếch nhẹ môi.

“Ừm, có gì sao?”

Hạo Vũ thấy cô đã xác nhận cái mà anh đang thắc mắt, con ngươi xanh loé lên tia lửa, nhưng vẫn không để lộ bất cứ biểu cảm nào lọt ra ngoài, gằng giọng cảnh cáo: “Cô nên nhớ, cô bây giờ là người của Lục gia, tốt nhất đừng để tôi biết cô và hắn ta có quan hệ gì!”

Anh là đang nghĩ cô và Nam Phong có quan hệ gì?

Trai gái?

Anh điên rồi. Thật sự là điên rồi, cô hận tên kia gần như muốn giết chết hắn, làm sao mà có quan hệ gì được.

Cô cười nhẹ, lời nói nhẹ tâng đáp: “Tôi và Nam Phong là kẻ thù không đội trời chung, lão đại nghĩ xem tôi và hắn còn có thể có quan hệ gì?”

Nghe tới đây, Lục Hạo Vũ không khỏi hài lòng, đồng tử giãn ra, hài lòng nói: “Tốt, tôi cũng muốn giết hắn.”

“Vậy xem ra tôi phải làm tốt nhiệm vụ của mình rồi.”

Cô đang nói cái mẹ gì vậy?

Anh quay đầu đi về phía cánh cửa, trước khi ra khỏi phòng anh cong nhẹ khoé môi cười lại nói: “ Thay vì làm tốt nhiệm vụ vệ sĩ sao cô không suy nghĩ về việc làm nhân tình của tôi?.”

Mẹ kiếp. Cái tên này nói khùng điên cái gì vậy?

Anh dứt lời, cô giật mình vì lời nói vô tri của anh, Tuệ Lâm cười trừ đáp: “Lão đại, tôi là…”

Chưa nói hết câu tiếng đóng cửa làm cắt ngang lời nói trong miệng cô

Đồ điên. Vô sĩ

Tên này là đang cho cô làm gái điếm hay sao? Con mẹ nó.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.