“Bảo bối, cho anh lần đầu của em.”
Lục Hạo Vũ như hóa thành kẻ nghiện. Hắn cứ vậy mà trầm thấp giọng kêu gọi, lúc lâu mới chuyển hướng đến hõm ngực nhấp nhô.
“Lão đại, cầu xin anh.” Nước mắt của Tuệ Lâm bất giác rơi xuống, giọng nói trong trẽo van xin.
Cơ thể cô run lên, khép nép muốn giữ khoảng cách với anh.
Nhưng Lục Hạo Vũ vờ như không nghe thấy, dần dần lột bỏ chiếc quần jean trên người cô.
Cô vì hành động của anh làm cho không thể kìm nén thêm khóc lớn ấm ức: “Anh muốn gì cũng được, nhưng… hức… cầu xin anh đừng làm như vậy.”
Cô nhỏ khóc lớn, anh muốn giả vờ cũng rất khó, anh nhíu mày nhìn cô nhỏ, mắt mũi tèm lem, hai tay che bộ bồng đào gợi cảm.
“Bảo bối ngoan, anh sẽ nhẹ, đừng làm anh mất kiểm soát.”
Giọng anh rất trầm, ôn nhu, có phần lạnh lẽo. Khiến cho Tuệ Lâm trở nên run rẫy hốc mắt không ngừng tuôn nước.
“Tôi không muốn có thêm bất kì quan hệ gì với anh, chúng ta chỉ nên dừng lại ở quan hệ chủ tớ.”
Cảm giác lạnh lẽo nhộn nhạo từ đôi bàn tay lạ lẫm xoa nắn khắp da thịt, Tuệ Lâm run lên bần bật. Không ngừng lắc đầu, muốn cầu xin anh ngừng lại.
Nhưng lời muốn nói vừa chạm đến môi, đã bị anh làm cho nuốt trọn xuống bụng.
“Em không có quyền quyết định, muốn có quan hệ gì còn phải dựa vào tôi.”
Lời nói vừa dứt chiếc quần bên dưới cũng đã rời khỏi đôi chân cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-noi-anh/2822501/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.