Ngài Lục? Cô ngạc nhiên khi Tân Bình lại gọi anh xa lạ như vậy. Vốn trước giờ Tuệ Lâm đã quen người khác gọi anh là lão đại, chứ chưa nghe là Ngài Lục, đặc biệt là ba người họ Tân.
Anh chậm rãi đứng dậy, cầm bản hợp đồng, dáng người anh cao lớn, lại một lần nữa chắn mất tầm nhìn của cô.
Hạo Vũ chậm rãi gật đầu, phất tay ra hiệu cho họ về ghế ngồi, Mạc Lâm vốn đã hoảng từ lúc thấy Tân Bình, bây giờ hắn còn gọi anh là Ngài Lục.
Vậy không còn nghi ngờ gì nữa rồi, Vũ Lâm chính là tập đoàn của Lục gia.
Mạc Lâm bây giờ chỉ muốn chui xuống đất nằm sẵn cho rồi, đứng đây thêm một giây hắn sẽ đi ra quần mất.
Anh bất ngờ nâng tay lên, tỏ ý muốn bắt tay với hắn. “Mạc tổng, tôi Lục Hạo Vũ.”
Cái tên này, ai còn lạ lẫm nữa mà anh còn giới thiệu chứ. Hắn từ từ ngẩng đầu, vô tình chạm vào ánh mắt sâu ngoáy của anh, vội vàng thu lại tầm mắt, đưa tay lên bắt lại tay anh, tay hắn run run, mồ hôi cũng bắt đầu túa ra.
"Chào...Chào ngài."
“Hợp tác vui vẻ.” Anh trầm giọng nói.
“Vâng, Ngài Lục hợp tác vui vẻ.” Giọng nói mang theo hoảng sợ tột độ.
“Mạc tổng, trước sau đều là người nhà, đừng sợ hãi như vậy.” Anh bật cười, anh có ăn thịt ông chú của Tuệ Lâm đâu chứ.
“Người nhà?” Mạc Lâm hỏi.
Anh né người, Tuệ Lâm được khai thông tầm nhìn, nhận ra người đàn ông trước mặt, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-noi-anh/2822458/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.