“Anh chở em hay là em chở anh?” Hứa Trạch dắt xe đạp, hỏi. 
“Anh chở tôi đi.” Giản Ninh nói: “Đợi vài ngày nữa tôi mua một chiếc xe đạp sẽ không cần phiền anh nữa.” 
“Không phiền, vừa hay thêm chút trọng lượng để tập thể dục.” Hứa Trạch đáp. 
Giản Ninh nhảy lên xe, thấy Vệ Thành Thành đạp xe từ ngã rẽ bên cạnh ra. 
“Triệu Dã đâu?” Từ đằng xa đã nghe thấy cậu ấy hét to, hỏi. 
“Trâu Dĩnh vào viện rồi, cậu ấy đến muộn một chút.” Hứa Trạch ngồi lên xe, quay đầu lại nói với Giản Ninh: “Đi đây, ngồi vững nhé.” 
“Có chuyện gì thế, sao lại vào viện rồi?” Vệ Thành Thành đuổi theo hỏi. 
“Không biết, đừng có hỏi tôi.” Hứa Trạch vừa nói vừa tăng tốc. 
Khi đến cổng trường, còn sớm hơn thường ngày vài phút. 
Giản Ninh ngồi ở yên sau xe đạp của Hứa Trạch, đến cổng trưởng mới nhảy xuống, còn chưa đứng vững, cô đã cảm nhận được sự thù địch từ xung quanh ập đến. Không cần nhìn cũng biết đó là do độ đào hoa của Hứa Trạch mang lại. Còn cô hiện tại đã trở thành mục tiêu chỉ trích của tất cả mọi người. 
Giản Ninh quay mặt lại lén lút liếc nhìn Hứa Trạch, phát hiện khi anh không giễu cợt, trông thật sự đẹp trai và cô đã sớm nhận ra điều đó. Bây giờ dưới sự vây quanh của các cô gái như vậy, lại càng rõ ràng hơn. 
“Thực sự đẹp trai đến mức khiến em không thể rời mắt sao?” Hứa Trạch cong môi mỉm cười, nhìn cô. 
Nhìn trộm người ta lại còn bị bắt được, Giản Ninh dời tầm mắt nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-nho-nho/227014/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.