“Mẹ, con đi đây.” Giản Ninh đứng dậy khỏi ghế sofa, nói. 
“Ăn xong cơm trưa rồi hãy đi.” Vương Như Mộng đứng trong phòng bếp quay đầu lại nói. 
“Thôi.” Giản Ninh dứt lời liền bước ra ngoài cửa. 
Vương Như Mộng lau tay lên tạp dề, đi tới kéo Giản Ninh lại: “Nửa năm mới về, sao nói đi là đi ngay thế?” 
“Con còn việc khác nữa.” Giản Ninh thoát khỏi tay Vương Như Mộng. 
“Mẹ biết, bây giờ con là đại tiểu thư của gia đình giàu có rồi, nên ở đây ăn cơm cũng là việc thiệt thòi cho con.” Vương Như Mộng ấm ức nói. 
Giản Ninh cau mày. 
Nếu không phải vì muốn đến đây để lấy chiếc hộp đựng bút, thì cô tuyệt đối sẽ không đến. 
“Tiểu Ninh, trên người con có còn tiền không?” Cuối cùng Vương Như Mộng cũng mở miệng. 
“Không có.” Giản Ninh liếc nhìn bà ta một cái, ánh mắt đem theo vài phần lạnh lùng. 
“Mẹ vừa mua đồ ăn đã tiêu hết cả tiền rồi.” Vương Như Mộng nhìn Giản Ninh nói, ánh mắt phát sáng như thể đang nhìn thấy một vị thần tài. 
“Không có.” Giản Ninh lặp lại một lần nữa, không có bất cứ biểu hiện gì xuất hiện trên gương mặt. 
Đúng lúc này, cánh cửa được mở ra. Chu Thế Hải bước vào, gương mặt lộ ra nụ cười khi nhìn thấy Giản Ninh, chỉ có điều nụ cười này dưới cái nhìn của Giản Ninh lại có chút ghê tởm. 
“Con gái, con đã chịu về rồi đấy à?” Chu Thế Hải nói. 
Giản Ninh liếc nhìn Chu Thế Hải, trong lòng dấy lên một tia sợ hãi. Khi còn nhỏ, Chu Thế Hải đối xử tệ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngot-ngao-nho-nho/1057012/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.